Select Menu
Select Menu

Favourite

Jawa Timur

Wisata

Kinh Nghiệm Sống

View All

Follow us on facebook

Gái Xinh

View All

Nóng trong ngày

View All

Góc Tâm Sự

View All

Recent Posts

Side Ad

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Góc tâm sự

BlogRadio

ClipHot

View All

Hình ảnh chủ đề của konradlew. Được tạo bởi Blogger.

CẬP NHẬT

Latest News

Culture

Transportasi Tradisional

Rumah Adat

Bali

Pantai

Seni Budaya

Kuliner

ClipHot: Hài hoài linh 2014 - Live show 7 nàng tiên ngổ ngáo


Xem Clip

Phần 1




Phần 2




ClipHot: Một khi thánh đá bóng là phải thế này !!!
Chiêm ngưỡng động tác siêu đẳng của cầu thủ có đôi chân tuyệt vời


Xem Clip


ClipHot: Cách thoát FA nhanh nhất ....Bạn thực hiện và xem đúng không nhé !!


Xem clip


    ClipHot Em của ngày hôm qua phiên bản hiphop, mời bạn thưởng thức ca khúc hay và nhảy cũng rất đẹp




Internet ngày nay đã gắn liền với cuộc sống của con người. Chính vì thế, nhiều hình thức dịch vụ, tiện ích được phát triển trên nền tảng mạng nhằm phục vụ cho đời sống hiện đại, trong đó có dịch vụ hẹn hò trực tuyến. Cùng tìm hiểu ưu và khuyết điểm của loại hình đã và đang thu hút rất nhiều người tham gia.

Những điểm lợi và hại của hẹn hò trên mạng xã hội

Ưu điểm: Sự đa dạng
Ưu điểm lớn nhất của hẹn hò trực tuyến là bạn tiếp cận được “kho” đối tượng vô cùng đa dạng và phong phú. Họ đến từ nhiều quốc gia khác nhau, mang nhiều màu da và sắc tộc khác nhau, tín ngưỡng tôn giáo… Bạn có thể tìm kiếm hoặc dùng công cụ lọc để lựa ra những thông tin cá nhân được “khai báo” đầy đủ, chi tiết và phù hợp với sở thích, hình mẫu lý tưởng của bạn.

Khuyết điểm: Tiềm ẩn nhiều rủi ro giả mạo
Không ít trường hợp, những thông tin hình ảnh công khai trên mạng lại hoàn toàn khác xa với con người thực tế. Cho đến khi gặp gỡ bên ngoài đầu tiên, bạn mới vỡ lẽ ra điều này thì mọi thứ đã quá muộn. Lời khuyên dành cho bạn để tránh tình trạng này diễn ra, đó là hãy nói chuyện bằng hình ảnh trước khi gặp mặt ở ngoài. Hãy chắc chắn người trong hồ sơ và người bạn đang nói chuyện trước máy tính là một. Các phần mềm như Skype, Hangout, Tango, FaceTime… sẽ hỗ trợ đắc lực cho bạn trong tình hình này.

Những điểm lợi và hại của hẹn hò trên mạng xã hội

Ưu điểm: Bạn tha hồ “kén cá chọn canh”
Với những tiêu chuẩn mà bạn đặt ra để tìm kiếm hình mẫu phù hợp với mình, công cụ lọc sẽ liệt kê danh sách dài các “ứng viên” tiềm năng tương ứng. Công việc của bạn chỉ là chọn lựa, soi thông tin cá nhân, nhìn ngắm bức hình xem anh chàng này có hợp gu hay cô nàng kia có hợp nhãn không?
Khuyết điểm: Sự phiền toái không mong đợi
Việc bạn “sàng lọc” hồ sơ ứng viên hàng ngày trong hẹn hò trực tuyến đồng nghĩa với việc hàng ngàn người khác cũng đang làm điều này. Bạn sẽ nhận những lời tán tỉnh làm quen từ những người bạn không mong đợi. Một số thành phần quá khích cũng có thể “khủng bố” tinh thần bạn bằng nhiều cách khác nhau. Hiện nay, ở một số trang web hay ứng dụng di động, các nhà phát triển đã hỗ trợ thêm chức năng khóa (block), không quan tâm (unfollow) và thậm chí là báo cáo xấu (report). Hãy sử dụng triệt để chức năng này để loại bỏ những phần tử gây rối.

Ưu điểm: Đánh giá các ứng viên một cách đa chiều
Với tất cả những thông tin về các ứng viên “khai báo” trong thông tin cá nhân, bạn có thể tìm hiểu thêm thông qua các đối tượng lân cận xung quanh. Ví dụ như điều tra bạn chung của cả hai trên mạng xã hội, các diễn đàn mà người ấy tham gia hoạt động, các cuộc thi/game show/trắc nghiệm mà người đó thực hiện, hoặc dõi theo những gì cập nhật trên trang mạng cá nhân. Cuộc sống trên mạng không còn “ảo” như trước, mà đôi khi còn “thật” hơn cả thực tế đấy! Hãy theo dõi người ấy để nắm bắt tình hình bạn nhé!

Khuyết điểm: Bạn trở nên thụ động
Với hẹn hò trực tuyến, bạn chỉ việc gửi tin nhắn qua lại, viết càng nhiều càng tốt, càng bay bổng càng có khả năng “bắt” được anh chàng/cô nàng nào đó. Điều này vô tình làm bạn trở nên thụ động trong những hành động bày tỏ cảm xúc. Bạn chỉ tiếp xúc với chiếc máy tính khô khan, và thốt ra những lời sáo rỗng không cảm xúc kiểu như “Xin chào”, “Bạn đang làm gì đấy?”…

Những điểm lợi và hại của hẹn hò trên mạng xã hội

Ưu điểm: Gặp gỡ những người mới
Sẽ có rất nhiều người vui vẻ, thú vị đang chờ bạn làm quen và sẵn sàng làm quen với bạn. Đôi khi bạn bị cuốn vào cuộc nói chuyện say sưa từ tối đến tận khuya hay suốt ngày nghỉ cuối tuần. Nhiều người cũng tìm đến hẹn hò trực tuyến chỉ để trò chuyện, chia sẻ, giải sầu và giết thời gian.
Khuyến điểm: Yêu xa
Trong tình huống bạn nói chuyện cùng với một người đã vài tháng và bắt đầu có cảm tình với người ấy. Thế nhưng người ấy lại đang ở một thành phố khác, quốc gia khác, thậm chí là cách nhau nửa vòng trái đất. Bạn có chấp nhận yêu xa không? Mối tình ở xa thường gặp rất nhiều trở ngại, khó bền chặt. Bạn nên chuẩn bị sẵn tâm lý cho những điều này trước khi nó xảy ra nhé!
Hẹn hò trực tuyến sẽ là một niềm vui và trải nghiệm thú vị nếu như bạn biết đâu là giới hạn của nó. Tận dụng hết mức những mặt tích cực và đề phòng tối đa các rủi ro, chúc bạn có những mối quan hệ tuyệt vời nhất.
Mỹ Lệ

Những điểm lợi và hại của hẹn hò trên mạng xã hội
Cuộc sống dạy cho ta những bài học quý giá mà ta nên biết trân trọng để đứng vững giữa cuộc đời! Cùng đọc và suy ngẫm những bài học cuộc sống ý nghĩa!


Bài học về sự quan tâm
Trong tháng thứ hai của khoá học y tá, vị giáo sư của chúng tôi đã cho chúng tôi một câu hỏi hết sức bất ngờ trong bài thi vấn đáp. Tôi đã lướt qua hầu hết các câu hỏi trong bài thi, và ngạc nhiên dừng lại ở câu hỏi cuối cùng: “Hãy cho biết tên người phụ nữ quét dọn trường học của chúng ta?”. Một câu hỏi không có trong chuyên môn, chắc đây chỉ là một câu hỏi đùa thôi. Tôi đã nghĩ vậy! Thật ra, tôi đã nhìn thấy người phụ nữ đó vài lần. Cô ấy cao, tóc sẫm màu và khoảng chừng 50 tuổi nhưng làm sao mà tôi có thể biết được tên cô ta cơ chứ?
Tôi đã kết thúc bài làm của mình với câu cuối cùng bị bỏ trống.
Cuối giờ kiểm tra, một sinh viên đã hỏi vị giáo sư: “Liệu ông có tính điểm cho câu hỏi cuối cùng kia không?”, ông ta trả lời: “Chắc chắn rồi”, rồi ông nói tiếp: “Trong công việc, các em sẽ gặp rất nhiều người, tất cả họ đều quan trọng, họ xứng đáng được nhận sự quan tâm của các em, dù chỉ là một nụ cười hay một câu chào”.
Tôi đã không bao giờ quên bài học đó trên mỗi bước đường đời của mình sau này, và tôi cũng không bao giờ quên tên của người phụ nữ đó - cô Dorothy.

Bài học về sự giúp đỡ
Trong một đêm mưa bão bất thường trên đường phố Alabama vắng vẻ, lúc đó đã 11:30 khuya, có một bà lão da đen vẫn cứ mặc cho những ngọn roi mưa quất liên hồi vào mặt, cố hết sức vẫy vẫy cánh tay để xin đi nhờ xe.
Một chiếc xe chạy vút qua, rồi thêm một chiếc xe nữa, không ai để ý đến cánh tay dường như đã tê cứng vì lạnh cóng. Mặc dù vậy, bà lão vẫn hy vọng và vẫy chiếc xe kế tiếp. Một chàng trai da trắng đã cho bà lên xe (mặc cho cuộc xung đột sắc tộc 1960). Bà lão trông có vẻ rất vội vã, nhưng cũng không quên cám ơn và ghi lại địa chỉ của chàng trai.
Bảy ngày trôi qua, cánh cửa nhà chàng trai tốt bụng vang lên tiếng gõ cửa. Chàng trai ngạc nhiên hết sức khi thấy một cái ti vi khổng lồ ngay trước cửa nhà mình. Một lá thư được đính kèm, trong đó viết: “Cám ơn cháu vì đã cho bà đi nhờ xe vào cái đêm mưa hôm ấy. Cơn mưa không những đã làm ướt sũng quần áo mà nó còn làm lạnh buốt trái tim và tinh thần của bà nữa. Rồi thì lúc đó cháu đã xuất hiện như một thiên thần. Nhờ có cháu, bà đã được gặp người chồng tội nghiệp của mình trước khi ông ấy trút hơi thở cuối cùng. Một lần nữa bà muốn cám ơn cháu đã không nề hà khi giúp đỡ bà.”
Cuối thư là dòng chữ: “Chân thành - Bà Nat King Cole”.


Bài học về lòng biết ơn
Vào cái thời khi mà món kem nước hoa quả còn rất rẻ tiền, có một câu chuyện về cậu bé 10 tuổi thế này: Ngày nọ, Jim - tên của cậu bé - sau một hồi đi qua đi lại, ngó nghiêng vào cửa hàng giải khát đông nhất nhì thành phố, nơi có món kem nước hoa quả mà cậu rất thích, mạnh dạn tiến lại gần cái cửa, đẩy nhẹ và bước vào. Chọn một bàn trống, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống ghế và đợi người phục vụ đến.
Chỉ vài phút sau, một người nữ phục vụ tiến lại gần Jim và đặt trước mặt cậu một ly nước lọc. Ngước nhìn cô phục vụ, cậu bé hỏi: “Cho cháu hỏi bao nhiêu tiền một ly kem nước hoa quả ạ?”. “50 xu“, cô phục vụ trả lời. Nghe vậy, Jim liền móc trong túi quần ra một số đồng xu lẻ, nhẩm tính một hồi, cậu hỏi tiếp: “Thế bao nhiêu tiền một ly kem bình thường ạ?”. “35 xu”, người phục vụ vẫn kiên nhẫn trả lời cậu bé mặc dù lúc đó khách vào cửa hàng đã rất đông và đang đợi cô. Cuối cùng, người nữ phục vụ cũng mang đến cho Jim món kem mà cậu yêu cầu, và sang phục vụ những bàn khác. Cậu bé ăn xong kem, để lại tiền trên bàn và ra về.
Khi người phục vụ quay trở lại để dọn bàn, cô ấy đã bật khóc khi nhìn thấy 2 đồng kẽm (1 đồng bằng 5 xu) và 5 đồng xu lẻ được đặt ngay ngắn trên bàn, bên cạnh 35 xu trả cho ly kem mà Jim đã gọi - Jim đã không thể có món kem nước hoa quả mà cậu ấy thích bởi vì cậu ấy chỉ có đủ tiền để trả cho một đĩa kem bình thường và một ít tiền boa cho cô.

Bài học về sự tự giác và trách nhiệm
Xưa thật là xưa, có một ông vua nọ, một hôm ông ta sai quân lính đặt một tảng đá lớn nằm chắn ngang đường đi. Xong, ông nấp vào một bụi cây gần đấy và theo dõi.
Lần lượt ông ta thấy, những thương nhân giàu có đi qua, rồi đến những cận thần của ông đi qua, nhưng không ai có ý định xê dịch tảng đá sang bên nhường chỗ cho lối đi cả, họ chỉ lẩm nhẩm đổ lỗi cho nhà vua vì đã không cho người giữ sạch sẽ con đường.
Một lúc sau, nhà vua nhìn thấy một người nông dân đi tới với một xe rau cồng kềnh nặng trĩu. Nhìn thấy tảng đá, người nông dân liền ngừng xe và nhảy xuống đất, cố hết sức mình ông ta đã đẩy được tảng đá sang bên kia vệ đường. Vừa làm ông ta vừa lẩm bẩm: “Thật không may nếu có ai đó không thấy mày và vấp phải, chắc là sẽ đau lắm đây”. Xong đâu đấy, khi người nông dân quay trở lại xe để tiếp tục đi, bỗng ông nhìn thấy một bao tiền to đùng đặt ngay chỗ mà ông đã di chuyển tảng đá. Đó là một món quà của đức vua cho người nào dịch chuyển được tảng đá
 Câu chuyện của người nông dân này đã giúp chúng ta nhận ra một điều quý giá mà rất nhiều người trong chúng ta không bao giờ nhận thấy: Vật cản đôi khi cũng có thể là một cơ hội tốt.

Bài học về sự hy sinh
Đã lâu lắm rồi, nhiều năm đã trôi qua, khi tôi còn là tình nguyện viên tại một bệnh viện, tôi có biết một cô gái nhỏ tên Liz - cô bé đang mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo.
Cơ hội sống sót duy nhất của cô là được thay máu từ người anh trai 5 tuổi của mình, người đã vượt qua được cơn bạo bệnh tương tự một cách lạ thường nhờ những kháng thể đặc biệt trong cơ thể. Bác sĩ đã trao đổi và giải thích điều này với cậu bé trước khi yêu cầu cậu đồng ý cho cô em gái những giọt máu của mình. Lúc ấy, tôi đã nhìn thấy sự lưỡng lự thoáng qua trên khuôn mặt bé nhỏ kia. Cuối cùng, với một hơi thở thật sâu và dứt khoát, cậu bé đã trả lời: “Cháu đồng ý làm điều đó để cứu em cháu”.
Nằm trên chiếc giường kế bên em gái để thuận tiện hơn cho việc truyền máu, cậu bé liếc nhìn em gái và đôi mắt ngời lên niềm vui khi thấy đôi má cô bé hồng lên theo từng giọt máu được truyền sang từ người cậu. Nhưng rồi, khuôn mặt cậu bỗng trở nên tái xanh đầy lo lắng, cậu bé ngước nhìn vị bác sĩ và hỏi với một giọng run run: “Cháu sẽ chết bây giờ phải không bác sĩ?” Thì ra, cậu bé nhỏ của chúng ta đã nghĩ rằng cậu ta sẽ cho cô em gái tất cả máu trong người mình để cứu cô bé và rồi cậu sẽ chết thay em mình.
Bạn thấy không, sau tất cả những hiểu lầm và hành động của mình, cậu bé đã có tất cả nhờ đức hy sinh…
Cuộc sống có câu: “Hãy cho đi thứ bạn có, rồi bạn sẽ được đền bù xứng đáng”.
TN(sưu tầm)


     10 nguyên tắc sống theo triết lí "để thành công" được tổng hợp lại, như một gợi nhắc nho nhỏ về lối sống tích cực hàng ngày.


1. Tôi sẽ vui vẻ
Abraham Lincoln đã nói: “Khi người ta quyết định vui vẻ thì họ sẽ được vui vẻ gần như thế”. Hạnh phúc có từ chính bên trong chúng ta chứ không phải từ ngoại cảnh. Vì vậy buổi sáng tỉnh dậy, bạn hãy nhìn vào gương, rồi nói thật to với chính mình rằng: “Tôi sẽ vui vẻ!”.
2. Tôi sẽ cố gắng thích nghi với thực tế
Thay vì cố gắng bắt mọi thứ phải thay đổi theo mong muốn chủ quan của mình, bạn nên học cách thích nghi với thực tế. Hãy coi sự may mắn, rủi ro như chúng vốn như vậy và tìm cách điều chỉnh bản thân để phù hợp với chúng.
3. Rèn luyện cơ thể
Có một nghịch lý của cuộc sống ai cũng thấy: khi còn trẻ người ta bán sức khỏe để kiếm tiền. Khi về già lại dùng tiền để mua lại sức khỏe. Việc rèn luyện sức khỏe là việc quan trọng trong suốt cả cuộc đời.
4. Tôi sẽ cố gắng rèn luyện trí óc
Bạn nên cam kết với bản thân mình rằng: “Tôi sẽ học điều gì đó hữu ích. Tôi quyết không là một kẻ chỉ suy nghĩ lan man. Tôi sẽ đọc một quyển sách đòi hỏi phải nỗ lực, suy nghĩ và tập trung”.


5. Tôi sẽ rèn luyện tâm hồn mình
Bằng cách: Giúp đỡ vài người mà không cho họ biết; và làm ít nhất hai điều mình không muốn làm.
Đó là cách để bạn rèn luyện tâm hồn mình.
6. Tôi sẽ tỏ ra thật dễ thương
Nguyên tắc “ngay hôm nay” này sẽ khiến bạn đẹp lên mỗi ngày. Đó là việc ăn mặc chỉn chu, nói năng nhẹ nhàng, cư xử lịch thiệp và hào phóng với những lời khen ngợi. Bạn có thể không phê bình một ai, không chê trách điều gì và không tìm cách chấn chỉnh người nào trong ngày hôm nay không?
7. Tôi sẽ không nóng vội
Nguyên tắc đó là: “tôi sẽ không nóng vội giải quyết vấn đề cả đời chỉ trong một ngày”.
8. Tôi sẽ lập một kế hoạch
Nguyên tắc này là: “tôi sẽ viết ra những việc mình muốn làm trong từng giờ. Ngay cả khi không thực hiện được chính xác thì ít nhất tôi cũng đã cố gắng”. Điều này sẽ giúp bạn loại bỏ được hai tính xấu: “hấp tấp” và “lưỡng lự”.
9. Dành nửa giờ yên tĩnh để thư giãn
Bạn có thể nghĩ về cái gì tùy thích. Tuy nhiên nó là để tâm hồn bạn thư giãn. Hãy nghe nhạc, đi dạo, hoặc nghĩ về những điều làm bạn vui vẻ, thoải mái.
10. Tôi sẽ không sợ hãi
Không sợ hãi trong việc vươn tới một cuộc sống hạnh phúc hơn, để tận hưởng những điều tươi đẹp, để yêu và để tin rằng tôi cũng xứng đáng được yêu thương.
(Theo Cuộc sống)



Hãy dành thời gian để biết bạn muốn gì và cần gì. Hãy dành thời gian để thử những việc mạo hiểm, dành thời gian để yêu, để cười, để khóc, để học hỏi và tha thứ. Cuộc sống ngắn hơn bạn nghĩ.

 Bài học cuộc sống bạn nên nhận ra trước khi quá muộn

Dưới đây là 10 điều bạn cần biết trước khi quá muộn:
1. Cuộc sống của bạn không phải từ lúc bạn sinh ra cho tới khi bạn qua đời. Cuộc sống của bạn chính là ngay lúc bạn đang thở cho tới hơi thở tiếp theo. Hiện tại – ngay ở đây và ngay lúc này – chính là cuộc sống của bạn. Vì thế, hãy tận hưởng từng khoảnh khắc bằng sự tử tế và bình an, đừng sợ hãi hay hối tiếc.
2. Cuộc đời rất ngắn ngủi. Đây là cuộc sống của bạn và bạn phải đấu tranh vì nó. Hãy đấu tranh vì những điều đúng đắn. Đấu tranh vì điều mà bạn tin tưởng. Đấu tranh vì những thứ quan trọng với bạn. Đấu tranh vì những người bạn yêu thương và đừng bao giờ quên nói với họ rằng họ có ý nghĩa nhiều như thế nào với bạn. Ngay bây giờ hãy hiểu rằng bạn may mắn khi vẫn còn cơ hội. Vì thế, hãy dừng lại một chút và suy nghĩ. Bất cứ điều gì bạn cần phải làm thì hãy làm ngay trong ngày hôm nay.
3. Những hi sinh của ngày hôm nay sẽ được đền đáp vào ngày mai. Khi nói đến chuyện làm việc chăm chỉ để đạt được một ước muốn nào đó như: tốt nghiệp đại học, gây dựng sự nghiệp hay đạt được một thành tựu nào đó đòi hỏi thời gian và sự quyết tâm, tôi muốn hỏi bạn một điều: “Bạn có sẵn sàng sống một cuộc đời khác với mọi người hay không?”
4. Khi bạn trì hoãn, bạn sẽ trở thành nô lệ của ngày hôm qua. Nhưng khi bạn chủ động, ngày hôm qua sẽ là một người bạn tốt làm động lực thúc đẩy bạn. Vì thế hãy làm điều gì đó ngay từ bây giờ để tương lai phải cảm ơn bạn.
5. Thất bại là bài học mà bạn nhận được. Những điều tốt đẹp sẽ đến với những ai biết hi vọng ngay cả khi họ đã làm người khác thất vọng, với những ai vẫn có niềm tin ngay cả khi họ đã nếm mùi thất bại, với những ai vẫn biết yêu thương ngay cả khi bị tổn thương. Vì thế, đừng bao giờ nuối tiếc về những điều đã xảy ra trong cuộc đời bạn. Chúng ta không thể thay đổi, không thể làm lại hay quên nó. Hãy biến chúng thành những bài học và sống tiếp bằng lòng biết ơn.
 Bài học cuộc sống bạn nên nhận ra trước khi quá muộn

6. Bạn là người quan trọng nhất với chính mình. Hạnh phúc là khi bạn cảm thấy hài lòng với bạn thân mà không cần sự đồng tình từ ai đó. Bạn phải đối xử tốt với chính bản thân mình trước khi muốn có mối quan hệ tốt với những người khác. Bạn phải tự thấy bản thân mình có giá trị thì mới có thể tự tin trong mắt người khác.
7. Hành động của một người nói lên sự thật. Trong cuộc đời mình, bạn sẽ gặp nhiều người. Họ có thể nói những lời tốt đẹp nhưng cuối cùng chỉ có hành động của họ mới nói lên họ là ai. Vì thế hãy chú ý tới những gì mà người ta làm. Hành động của họ sẽ nói với bạn mọi thứ bạn cần biết.
8. Những hành động tử tế dù rất nhỏ nhoi cũng sẽ làm thế giới trở nên tốt đẹp hơn. Hãy mỉm cười với những người mà bạn cảm thấy họ đã có một ngày căng thẳng. Hãy tử tế với họ. Tử tế là sự đầu tư duy nhất không bao giờ vô ích. Bất cứ nơi nào có con người thì đều có cơ hội cho sự tử tế. Hãy học cách cho đi ngay cả khi đó chỉ là một nụ cười. Cho đi không phải vì bạn có quá nhiều, mà vì bạn biết rằng có quá nhiều người cảm thấy họ dường như không có gì cả.
9. Phía sau một cuộc đời tươi đẹp là không ít những đau khổ. Bạn là con người nên không thể hoàn hảo. Dù bị tổn thương nhưng bạn vẫn sống sót. Hãy nghĩ về một đặc ân quý giá là bạn vẫn được sống, được thở, được suy nghĩ, được tận hưởng và được theo đuổi những gì bạn yêu thích. Đôi khi có những nỗi buồn trên đường đời nhưng vẫn còn rất nhiều niềm vui. Chúng ta vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước ngay cả khi chúng ta đang tổn thương, vì chúng ta không bao giờ biết điều gì đang đợi chờ mình.
10. Thời gian và trải nghiệm sẽ làm lành những nỗi đau. Cách đây vài năm, khi tôi hỏi bà tôi về việc vượt qua nỗi đau, bà đã giải thích với tôi rằng: Hãy nhìn vào những vòng tròn bên dưới. Những vòng tròn màu đen đại diện cho kinh nghiệm sống của chúng ta. Vòng tròn của bà lớn hơn vì bà nhiều tuổi hơn và có nhiều kinh nghiệm sống hơn cháu. Những vòng tròn đỏ, nhỏ hơn đại diện cho những chuyện buồn trong cuộc sống của chúng ta.

 Bài học cuộc sống bạn nên nhận ra trước khi quá muộn

Giả sử cả hai bà cháu ta đều trải qua những câu chuyện buồn giống nhau trong cuộc đời thì những vòng tròn đỏ của chúng ta sẽ có kích thước bằng nhau. Cháu hãy chú ý đến tỷ lệ kích thước của vòng tròn đỏ so với vòng tròn đen. Vòng tròn đỏ của cháu sẽ có kích thước khá lớn so với vòng tròn đen, trong khi vòng tròn đỏ của bà rất nhỏ so với vòng tròn đen vì kinh nghiệm sống của bà nhiều hơn.
Tôi không muốn giảm bớt tầm quan trọng của chuyện này. Đơn giản là tôi có một cái nhìn khác. Bạn cần hiểu rằng một chuyện buồn trong cuộc sống dù có đau đớn đến mức nào rồi đến một ngày nó sẽ chỉ là một phần rất nhỏ bé so với cả quá khứ của bạn và nó cũng không nghiêm trọng đến mức như bạn nghĩ bây giờ.

bai-hoc-cuoc-song

Tháng bảy. Thời tiết hoàn toàn trong trẻo. Mưa nhiều nhưng mưa nhanh. Đường phố sạch bong vì được gột rửa. Mẹ tôi lại đi công tác vài tuần. Những ngày mẹ vắng nhà, tôi đi chợ, nấu ăn cho bố, giặt giũ quần áo, nói chung là thay mẹ. Cũng mệt phết. Vì tôi là một thằng con trai và những điều này không đơn giản với tôi lắm.

BlogRadio 5: Cậu sẽ làm gì khi tớ thích cậu

CLICK ÐỂ NGHE RADIO: 

Sáng sớm. Tôi ngồi ở bếp đang đun nước pha cafe, đó gần như là một thủ tục của buổi sáng cùng với việc cho Mèo ăn – Mèo là tên con chó của tôi Nước sắp sôi thì Vy đến.
Cô bạn là một người luôn có mặt rất đúng lúc, ví dụ như hỏi vay tiền khi mà tôi đang rỗng túi, ví dụ như bảo đến đón nó khi mà xe tôi hết sạch xăng, ví dụ như rủ tôi lên Vincom nhảy khi mà tôi đang bị bong gân, hoặc là qua nhà tôi gõ cửa bấm chuông ầm ĩ khi mà nước chuẩn bị sôi. Người bạn kỳ lạ!

BlogRadio 5: Cậu sẽ làm gì khi tớ thích cậu
Vy ngồi phịch xuống cái saloon to sụ của nhà tôi – đây là đồ vật tôi thích nhất trong nhà – một cái saloon to sụ như trong Kitchen của Banana Yoshimoto. Than thở :
- Này, bạn, dạo này tớ thấy cứ… ngất ngất ý ?
- Haha. Sao mà ngất? – Tôi vừa cười váng lên vừa đổ nước vào phin, nóng bỏng tay. Nah Nah…
(Theo Blogtamtu)
Biết bao lần ngoái lại thấy ánh mắt nhau, biết bao khoảnh khắc đợi chờ những lần gặp gỡ vô tình trên đường, khi em nhắm mắt lại và nhẩm đếm theo thói quen, để rồi tưởng tượng ra anh sẽ xuất hiện bên cạnh với một nụ cười.


CLICK ÐỂ NGHE RADIO: 

Con người thường phải trải qua nhiều lần đổ vỡ mới nhận ra đâu thật sự là hạnh phúc dành cho mình. Chỉ riêng tất cả quá khứ của chúng ta cộng gộp lại, đã đủ để em xây một tòa thành vững chắc cho mối quan hệ này. Anh biết đấy, thật tâm thì em vẫn yêu anh.
Chúng ta yêu nhau cũng có vui, buồn, hờn, giận, cũng có những lúc hai bàn tay đang nắm chặt chợt buông ra để rồi trượt khỏi đường ray. Em nghĩ mình đủ nhạy cảm để nhận ra tình yêu vẫn còn, em không muốn để lỡ mất anh. Anh nghĩ sao nếu chúng ta còn có thêm một cơ hội nữa?
Làm lại từ đầu nhé anh? Không phải vì em sợ cô đơn, mà là vì anh đã trở thành một cái gì đó quan trọng lắm trong cuộc sống của em. Nếu rời xa anh, em có thể sẽ vẫn sống tốt, nhưng em tin là mình sẽ chẳng còn vui vẻ được như trước đây nữa.
Biết bao lần ngoái lại thấy ánh mắt nhau, biết bao khoảnh khắc đợi chờ những lần gặp gỡ vô tình trên đường, khi em nhắm mắt lại và nhẩm đếm theo thói quen, để rồi tưởng tượng ra anh sẽ xuất hiện bên cạnh với một nụ cười.


Quá khứ đã đi qua, sai lầm cũng nhờ có thời gian mà được xí xóa đi ít nhiều. Anh và em, cả hai chúng ta đã có một quãng thời gian dài để suy nghĩ về những gì đã qua. Không hẳn là bồng bột như trước đây nữa, mà đã qua chia ly, chín chắn hơn rất nhiều rồi.
Nếu như bây giờ em muốn quay lại, liệu anh có đồng ý không?...
(Theo VnRadio)

Bạn chưa có người yêu, và đôi khi bạn thắc mắc vì sao quãng đời độc thân của mình lại kéo dài như vậy? Bạn biết không, có thể chính những hành động bạn vẫn làm hàng ngày đã vô tình khiến bạn mãi không thoát khỏi cảnh ế, và biến quãng đời độc thân của bạn thành chuỗi ngày treo biển sale-off trong cơn khủng hoảng.

BlogRadio 3: 7 Lý do vì sao bạn ‘ế vẫn hoàn ế’

CLICK ÐỂ NGHE RADIO: 

Lý do thứ nhất kéo dài sự cô đơn, đó là, mỗi ngày đi về lẻ bóng không ai đón đưa, bạn không ngừng lải nhải than phiền cả ngày về việc bạn cô đơn. Câu chuyện nào của bạn cũng nặng mùi ngán ngẩm, chán ghét cuộc đời, và túm lấy bất kì ai xung quanh để trút nỗi lòng. Bạn đăng status than vãn trên Facebook cả ngày, như thể vì bạn đang cô đơn nên cả thế giới sẽ phải cảm thông và an ủi bạn.
Bạn thân mến, nếu cứ tiếp tục giữ tâm trạng u ám vì ế như này, bạn có nguy cơ phải sống nốt quãng đời còn lại với cái máy giặt luôn.
Lý do thứ hai cho việc bạn vẫn chưa kiếm được một nửa cho mình, rất có thể vì bạn vẫn đang để ảnh người yêu cũ dưới gối. Sống độc thân cả năm nay rồi nhưng bạn vẫn bấu víu vào cuộc tình cũ và bi kịch hóa nó một cách trầm trọng. Nói xấu anh ta, soi Facebook anh ta, viết status nhắc đến anh ta… Chắc chắn không phải bạn còn yêu anh ta, mà vì chưa tìm được một bàn tay khác để nắm lấy nên bạn vẫn chưa rút tay ra được, bạn chỉ cầu cho bản thân đã không vui thì anh ta cũng không được hạnh phúc hơn mình. Một thói ích kỷ đặc trưng của phụ nữ.
Hãy quên đi. Đừng trở thành một cô nàng hận tình cau có khó chiều lúc nào cũng muốn ăn thua với người cũ như vậy.


Khi độc thân, bạn thường có xu hướng ngồi một chỗ rất lâu, và đó có thể là lý do khiến bạn độc thân mãi vẫn hoàn độc thân đấy. Ngồi xem tivi. Ngồi ôm máy tính. Ngồi ở bàn làm việc. Ngồi 8 tiếng một ngày. Chúc mừng, bạn đang làm một lúc ba việc: giảm tuổi thọ, tăng mỡ bụng và thu hẹp không gian sống của mình xuống mức tối thiểu.
Hãy đứng dậy, ra ngoài và xem trời đẹp thế nào. Cafe quán nào ngon? Rạp phim đang chiếu gì? Tìm cách tiêu hao năng lượng bằng việc chạy bộ hoặc đi bơi cũng là một ý hay. Dành nửa tiếng mỗi ngày cho việc thư giãn tinh thần, tập luyện thể chất sẽ khiến cuộc sống độc thân của bạn dễ chịu hơn rất nhiều lần.
Một lý do khác cũng có thể khiến bạn kéo dài thêm quãng thời gian độc thân, đó là bởi bạn quá nhàn rỗi. Nhàn rỗi ở đây được hiểu là trạng thái không có việc gì cụ thể để làm trong khoảng thời gian lớn hơn hoặc bằng 6 tiếng một ngày. Trừ 8 tiếng cho việc ngủ, 8 tiếng cho việc đi học hoặc đi làm, nếu khoảng thời gian còn lại bạn sống trong tình trạng vật vờ lờ đờ ngáp ruồi cho ngày mau hết, thì bạn phải xem lại...
(Theo Megafun)
Tình yêu là khi cả hai nhìn về một phía chứ không phải nhìn về nhau để mỗi người một hướng về một bầu trời riêng . Đôi khi đấu tranh cho tình yêu là đấu tranh với sự ích kỷ của mình để hoàn thiện ước mơ của người kia.


CLICK ÐỂ NGHE RADIO: 

Anh sững người.
Hóa ra trong câu chuyên tình yêu này, cô là kẻ “chạy trốn” nhưng anh lại là kẻ “ bị bỏ”. Dòng ký ức trong anh bắt đầu những nhịp chảy trôi của mình ngày một mãnh liệt, ngày một ồ ạt.
- Em sẽ sang Pháp du học.
- Em sẽ đi bao lâu?
- Hai năm thôi.
- Và anh sẽ phải đợi em hai năm, đúng không?
- Quyền lựa chọn là ở anh mà, nếu cảm thấy khó khăn quá, em không chắc…
Anh nắm chắt lấy tay cô, thở dài một tiếng nặng nề. Đôi mắt anh nhìn cô “năn nỉ” .
- Đừng đi, có được không?
- Nhất định em phải đi.
Cô nháy đôi mắt cười, ôm lấy anh vỗ về. Anh như đứa trẻ dụi lên đôi vai gầy của cô.
- Mọi chuyện sẽ ổn và chắc chắn em sẽ về.


Hà Nội đêm trên cầu Long Biên. Nhìn ra xung quanh, anh thấy tất cả sao xa vời quá. Cô vẫn hồn nhiên nụ cười nhỏ dựa đầu vào anh. Bên kia sông Hồng, ánh sáng lung linh, rực rỡ, hôm nay anh thấy dường như xa hơn, xa hơn … rất nhiều.....
(Theo VnRadio)
    Ở cái ngưỡng ngoài 25 tuổi, bỗng nhiên bao nhiêu năm trơ lỳ với chuyện tình cảm, giờ lại muốn nghĩ về họ – những người đã đến và đi như những nốt nhạc xuất hiện rồi tan đi … Nói là mối tình cũng chẳng đúng vì có những người chưa từng nói lời yêu, mà có thì cũng chưa được nhận lời. Không hiểu trên đời này có cái mà người ta duyên, phận hay không,và cũng chẳng ai định nghĩa được là có tình yêu sét đánh hay không, có thể đúng với này nhưng lại không đúng với người kia. Với tôi không hiểu sao lại có duyên với những anh chàng dính sét đánh sau lần đầu gặp mình – dù biết tôi không đẹp.


Người đầu tiên – Mối tình đầu.

   22 tuổi, tôi vẫn chưa có mảnh tình vắt vai, thực ra từ khi còn học phổ thông, có không ít người theo đuổi, nhưng tôi còn quá vô tư, lên đại học năm đầu vẫn bỡ ngỡ, chỉ thích rong ruổi chơi với bạn bè, sang cuối năm thứ 3 tôi gặp anh- Một con người bình thường nếu không muốn nói là chẳng có ấn tượng gì, đó là anh họ của thằng bạn, hôm đó chúng tôi đến nhà trọ của 2 người tổ chức ăn cơm, tôi suýt nữa chào anh bằng chú dù anh chỉ hơn tôi 6 tuổi.

CLICK ĐỂ NGHE AUDIO: 

    Buổi tiệc nhỏ diễn ra khá vui vì tập hợp được toàn cạ cứng lâu lắm mới gặp, chỉ biết là sau khi tan cuộc, mấy ông con trai đã khá say, mệt, tôi và con bạn đạp xe về nhà trọ, vừa đi khỏi 5 phút điện thoại đổ chuông, là anh gọi điện, anh nói là ấn tượng với tôi lắm, hơi bực mình vì mới gặp lần đầu mà dám nói thể, phải chăng là lỗ mãng quá.

    Từ đó anh chính thức tấn công, cuối tuần nào cũng đều đặn xuống thăm, tết anh đến nhà xin phép bố mẹ dẫn tôi đi chơi nhà anh em, bạn bè khiến ai cũng hiểu nhầm là yêu nhau rồi, dù lúc đó chưa có gì, đến cả năm trời, khi anh dẫn tôi ra cây cầu bên dòng sông Mã thơ mộng, những bóng điện hai bên hắt xuống khiến dòng sông lung linh lạ kỳ, bên khung cảnh thơ mộng ấy anh nắm chặt tay tôi, chẳng nói gì, chỉ nắm tay như thế, rồi …Màn tỏ tình dẫu hơi vụng về nhưng khá ấn tượng, có lẽ Thiên thời, địa lợi, nhân hòa ..Trái tim tôi vốn nhạy cảm và có chút máu nghệ sỹ nên mơ mộng, lãng mạn lắm, thế này sao không đổ gục được, vậy là yêu..


   Yêu rồi mỗi ngày lại có một chuyện, khiến mọi việc trở nên khó khăn hơn, chẳng như tôi nghĩ, ngày thứ 15 yêu nhau chúng tôi đi chơi cùng nhóm bạn thân của tôi, xe bị tai nạn, tôi bị thương ở chân, máu chảy đầm đìa, cách cư xử của anh làm tôi hụt hẫng, tim dường như có ai đó bóp nghẹn, cảm giác gì đó như hoang mang – anh sống nội tâm, ít nói, ít chia sẻ, tôi hoang cũng đúng thôi, nhưng tôi sợ nỗi hoài nghi đó lại là sự thật…

    Tôi vẫn tha thứ cho anh nhưng 1 tháng sau, tôi chia tay anh, chỉ bằng 1 tin nhắn lúc nửa đêm- Anh níu kéo mất hơn 1 năm, tôi vẫn cương quyết không phải vì hết yêu, mà vì lòng tự ái quá cao, cái tôi quá lớn, và biết anh không phải là chỗ dựa chắc chắn cho tôi trong ngôi nhà mà mẹ anh làm chủ tất cả..Và vì lúc đó tôi còn quá trẻ, khi người ta trẻ người ta có thể mắc sai lầm…

(Theo VnRadio)
Nó nằm ủ rủ bên giường chẳng còn chút sức lực nào. Toàn thân nó tê dại đi, những ngón tay co rút một cách yếu đuối và mờ nhạt. Mặt nó trắng đến người khác nhìn vào phải khiếp sợ vì chẳng khác gì một bóng ma, mắt nó đục đi, chiếc môi tái nhợt nó nhìn mọi thứ mệt mỏi nhớ gì đó…có lẽ ngày đó đến rồi.

[Truyện ngắn] Ngủ với anh...

“Cạch…” tiếng mở cửa, tiếng bước chân về phía nó nhưng nó chẳng thể nào quay qua nhìn được, nó mệt rồi

Đêm, nó ngồi trước màn hình máy tính kéo qua kéo lại những tấm hình của người nó yêu một cách vô thức. Đôi mắt nó dại đi khi nhìn thấy anh cười, anh làm xấu nhưng nó cũng buồn, nước mắt rơi khi thấy anh mệt mỏi với bao nhiêu thứ lo toan, với những áp lực của cuộc sống và với trái tim chưa bao giờ nghĩ về nó. Rồi nó vội vàng mở facebook và yahoo để xem xem nick anh có sáng lên không. À kìa, nó có sáng, sáng đã lâu rồi. Nó liền chỉnh ngay chế độ ẩn với anh nhưng nó biết mà anh đâu có quan tâm đến điều ấy. Giờ anh đang bận rộn với những cô gái bé nhỏ mà anh làm quen chọc nghẹo rồi.


Nó chỉ cười nhạt nhẽo rồi tiếp tục mở nhìn tấm hình mà nó chụp lén anh và mắt không quên nhìn vào nick anh. Đã một tháng anh bảo không nói chuyện với nó để nó tập trung thi cử và để anh tập trung cho công việc của mình. Nhưng nó biết rất rõ anh chỉ nói thế thôi bởi anh là người biết dùng lời nói để làm xiêu lòng nhiều người, để người ta tin và yêu anh. Nó biết nếu yêu nó dù bảo sẽ cho nó tập trung nhưng anh cũng sẽ chúc nó ngủ ngon sau mỗi đêm mệt mỏi vì học bài. Thế mà không, chỉ có mình nó chúc anh thôi, chỉ mình nó cố gắng học thật mau rồi nhắn tin bảo anh ngủ sớm. Và mỗi lần như thế chỉ nick anh đều tối ngay khi tin nhắn nó gửi. Anh dùng điều đó để trả lời nó nhưng nó biết anh chẳng ngủ đâu bởi anh đang rất bận………..bận với những cô gái anh quen, những cô gái cũng như nó, yêu anh

Nó đâu thể ghen cũng không thể ghen vì nó làm gì có quyền ấy. Nó có là gì của anh đâu. Nó chỉ là một con bé bấm theo anh mà thôi, cầu mong anh cho nó chút tình cảm và nhìn về phía nó dù chỉ là trêu đùa…

“tinh tinh….buzz…buzz”

Nó giật mình thức giấc khi máy tính cứ kêu liên tục, hóa ra mãi nhìn mà nó ngủ lúc nào cũng chẳng hay. Nó cố dụi mắt cho tỉnh rồi mang kính vào mở tin nhắn ra xem. Đôi mắt nó mở to như có pháo hoa trước mắt vậy, nó cứ chết trân tại ghế cho đến khi điện thoại anh gọi đến nó mới tỉnh ra. Nó nhìn chiếc điện thoại run, chần chừ rồi để nó run cho đến hết nhạc rồi lại tiếp tục nhìn vào màn hình. Anh vẫn onl, vẫn đang cố gắng nhắn tin cho nó nhưng nó chẳng thể trả lời nổi. Chẳng phải nó mong tin nhắn của anh lắm sao? Giờ đến rồi nhưng nó lại không dám trả lời. Trả lời thế nào khi anh chẳng quan tâm đến việc nó thi thế nào mà chỉ hỏi nó có nhớ hứa gì với anh không, sắp tới ngày rồi. Nó đóng lại lap rồi quăng mình trên giường nghĩ miên man, lạc lõng. Nó nhớ anh, thực sự nhớ rất nhiều. Nhớ nụ cười, gương mặt hốc hác với những nỗi buồn khó nói, nhớ đôi mắt xa xăm được anh giấu sau chiếc kính cận. Nó muốn nhào đến gặp anh ngay lập tức nhưng nó biết bây giờ nó chưa thể. Nó biết mình sẽ ra sao khi đến gặp anh một mình nhưng nó không phải lo sợ cho bản thân nó mà chỉ lo cho anh mà thôi, nó không muốn anh mang tội dù biết anh chẳng xem nó là gì trong cuộc sống của anh. Vì bởi không có nó anh vẫn hạnh phúc với những cuộc tình bên những cô gái đẹp, chịu chơi hơn nó. Nhưng nó vẫn giữ cho mình hình ảnh đẹp nhất về anh, về những kỉ niệm rụt rè đầu tiên nó nhìn thấy anh. Nó chẳng bao giờ muốn hình ảnh đẹp đẻ đó bị vấy bẩn dù có biết bao tin xấu về anh khi chính mắt nó nhìn thấy. Nó điên rồi, điên thật mà. Nhưng nó chẳng quan tâm đến điều ấy, nó chỉ biết yêu anh mà thôi và mặc cho mọi thứ về anh có xấu đi thì nó vẫn yêu anh mà thôi. Nó vẫn mong rằng anh sẽ thay đổi vì nó. “Còn hai ngày nữa thôi, hai ngày nữa” nó thều thào khi nước mắt đã rơi thấm cả gối. Còn anh? Anh đang thế nào? Anh tắt hết mọi cuộc nói chuyện và nhìn nick nó chăm chú. Có chút bực bội trong anh về nó. Có bao giờ nó làm thế với anh đâu vậy mà nó lại….

Nó chạy vội đến nhà anh, nét mặt hạnh phúc cầm theo tờ giấy mới được gửi. Nó đến nhà nhưng anh đi đâu mất rồi, nhà đã khóa cửa. Nó vội đánh vào đầu mình tự nhủ “Quên mất, anh vẫn còn đang làm”. Nghĩ rồi nó chẳng gọi điện thoại cho anh, nó chỉ ngồi trước cửa, gục đầu chờ đợi anh với tất  cả mong đợi. Nó đâu biết rằng anh chẳng đi làm đâu cả. Hôm nay anh xin nghỉ đến cùng vui chơi với cô gái trẻ chỉ lớn hơn nó vài tuổi. Nó cứ chờ anh, chờ trong mỏi mòn, nó chẳng dám đi đâu dù cái bụng đã kêu cồn cào vì đói. Nó sợ đi khỏi anh về lại không gặp nó đầu tiên, nó muốn khi anh về người đầu tiên anh gặp là nó. Và cứ thế nó chợt anh đến chiều tối…..

Anh buông cô người tình bé bỏng ra khi thấy đồng hồ đã trễ. Anh ôm lấy cô gái một lần rồi hứa hẹn đủ thứ về việc sau này khi đã chiếm được cô. Anh mặc lại quần áo đưa cô gái ra xe đi về quê và hứa sẽ thăm cô vào ngày sớm nhất. Anh vui vẻ lái xe về và cười cho một đứa con gái dễ dãi, chẳng khác gì những đứa ngốc dễ dụ dỗ. Anh chạy con đường quen thuộc để về nhà với tâm trạng thoải mái. Và anh ngạc nhiên khi thấy nó ngồi co ro trước cửa run lên vì lạnh. Anh vội xuống xe chạy đến chổ nó xem nó thế nào. Gương mặt anh lo lắng, hốt hoảng kêu tên nó khi thấy nó ngã gục vào người anh.

 “Tội con bé! Chắc con bé đói và mệt nên mới thế này” cô hàng xóm bảo anh

 “Em ấy tới từ lúc nào vậy chị” anh hỏi

 “Từ sáng kìa, chú vừa mới đi thì con bé tới. Rồi nó cứ ngồi trước cửa nhà chú chẳng đi đâu. Chú đi đâu mà giờ này mới về? Con bé chắc kiệt sức rồi. Cho con bé vào nhà lo đi”

Anh không nói gì chỉ vội vàng mở cửa nhà rồi ẵm nó vào trong. Đặt nó lên sofa anh vội lấy nước và khăn nóng đắp cho nó. Người nó cứ run lên nóng hổi. Anh để nó nằm rồi đi xuống bếp xem còn đồ ăn không nấu gì đó cho nó. Đặt bát cháo lên bàn, anh đi ra dắt xe và đóng lại cửa trở vào với nó. Nó cũng bớt nóng được hơn phần nào nên anh cũng thở phào nhẹ nhỏm. Cảm giác kì lạ sao anh lại quan tâm đến nó làm gì. Chẳng phải mới hai hôm anh còn đang bực tức nó sao? Chẳng phải trong mắt anh nó cũng chỉ là những cô gái anh vui chơi sao. Vì thì tại sao anh lại lo lắng làm gì. Anh ngồi một lát rồi lay nó dậy, nó chẳng cần quan tâm mình thế nào chỉ vui vẻ nhào đến nhảy vào lòng anh.

 “Anh về rồi” nó kêu lên

 “Sao không điện thoại mà lại ngồi đó để mình xỉu trước nhà vậy? Người ta không biết sẽ tưởng anh hành hạ con nít” anh đẩy nó ra, đặt nó ngồi lại ghế

 “Em sợ phiền anh khi đang làm”

 “Nữa đến thì điện thoại cho anh hay. Anh sẽ về, đừng chờ như thế biết chưa” trong anh có chút tội lỗi nhưng mà tội lỗi vì điều gì cơ chứ

Nó ngoan ngoãn gật đầu nhìn anh cười hạnh phúc

 “Em ăn đi kẻo nguội”

Nó đỏ mặt nhận lấy bát cháo từ anh rồi ngoan ngoãn vừa ăn vừa nhìn anh. Anh mở laptop để làm việc không quên mở yahoo. Vừa mở lên đã có mấy chục tin nhắn đến với những lời hết sức yêu thương, có cả cô bé anh vừa vui cả ngày. Anh vẫn thản nhiên trả lời những tin nhắn và trêu đùa những người nhắn cho mình mặt cho nó buồn bã nhìn anh khóc không ra nước mắt. Nó cố ăn không nhìn tới màn hình ấy, chỉ nhìn anh mà thôi, nhìn anh cười dù không phải với mình. Nhưng rồi nó cũng chẳng chịu nổi nữa, nó lấy trong túi ra tờ giấy báo đưa đến trước mặt anh cười toe toét

 “Em đậu rồi. Em giữ lời hứa rồi đấy, đậu sẽ đến gặp anh”

 “Ừm…thấy rồi. Mà ăn xong rồi à. Vậy đi về thôi, anh đưa em về” anh lạnh lùng gạt tay nó xuống nhìn nó rồi quay lưng đứng dậy

 “Em không muốn về” nó ôm lấy  anh thút thít

 “Ba mẹ sẽ mắng đấy. Về đi, anh bận lắm” anh gỡ tay nó ra

 “Không thích, hôm nay anh có thể không quan tâm đến những người đang chờ anh ở trên mạng mà nói chuyện với em được không” nó buồn vẫn ôm lấy anh

Anh im lặng, lòng anh hơi bức bối. Anh muốn buông nó ra nhưng chẳng thể làm được. Anh nghĩ gì đó nhưng rồi lại lắc đầu trở về con người như cũ

 “Được rồi, không về nữa” anh cười gian nhìn nó

Nó đỏ mặt ngượng ngùng ngồi lại sofa khép nép nhìn anh. Anh tắt đi laptop rồi quay về phía nó nhìn nó chăm chú. Đôi mắt anh nheo lại và sáng rực lên khi anh nhìn toàn thân thể nó. Nó biết điều ấy và chỉ biết thở dài nhìn anh

 “Muốn nói gì với anh đây”

 “Anh và em biết nhau bốn  năm rồi đúng không?”

 “Ừm. Lúc trước xấu ơi là xấu mà bây giờ xinh thế này rồi. Nhìn em chắc không ít người thèm thuồng” anh cười đểu

 “Anh thôi đi, anh không nghĩ đến điều đó không được sao? Sao lúc nào đầu óc anh cứ nghĩ về điều đó vậy”

 “Chẳng có thằng đàn ông nào không mê điều đó cả. Dù nó có chính chắn đàng hoàng cách mấy thì nó vẫn là một giống đực và nó mê điều ấy”

 “Anh không có tình yêu sao? Chẳng lẽ một chút cũng không?”

 “Không nhiều với đứa con nít như em”

 “Ừ thì em là con nít nên em yêu anh, yêu rất nhiều. Yêu tới mức dù biết anh là một người không ra gì nhưng em vẫn yêu. Khi biết ngoài em anh chọc không biết bao nhiêu người và làm cả chuyện ấy nhưng em vẫn mặc kệ điều ấy. Em chỉ cần anh quan tâm em một lần dù chỉ một lần và dù nó là đóng kịch. Em ngu ngốc đến mức biết những lời anh nói dối mọi thứ, anh chỉ muốn em đến đây rồi em cũng sẽ giống như những người khác. Và rồi em sẽ chẳng còn lại gì”

 “Biết thế sao còn đến đây? Không sợ à?”

 “Vì-em-nhớ-anh”

 “Dù biết mình sẽ thế nào? Em có biết em mãi mãi không bao giờ là đối tượng để anh nghiêm túc. Em chỉ là một đứa trẻ so với anh mà thôi. Mãi mãi khoảng cách đó không thể thay đổi”

Nó gật đầu, nước mắt nó rơi, nó chẳng còn thể kèm nén được nữa

 “Em yêu anh, chỉ vậy thôi. Em chỉ muốn tự mình nói ra điều ấy mặc dù anh đã biết từ lâu và anh chẳng quan tâm đến điều ấy. Anh già rồi, anh bảo thế thì tại sao anh không bao giờ đặt chân vào mối quan hệ lâu dài chứ”


Anh chẳng nói gì? Chỉ nhìn nó rồi nhích lại gần nó hơn. Anh kéo cho nó ngồi lọt tỏm vào lòng mình. Anh dùng cơ thể gầy gò, bàn tay gân guốc siết chặt lấy nó. Phà từng hơi thở sau gáy nó làm nó rùng mình càng rút người vào anh hơn. Anh hôn lên má nó, quay nó ngã về phía tay mình. Anh tháo cặp kính dày ra khỏi nhìn nó, khẽ cúi xuống tìm lấy môi nó, tay đặt lên ngực nó. Nó nhắm nghiền mắt lại, tay bấu chặt vào quần anh. Anh nhẹ nhàng gỡ nó ra đặt chúng quàng lên cổ mình. Môi vẫn khóa chặt lấy nó, chần chừ một lát anh bế thốc nó lên đi về phía phòng ngủ của mình. Khóa chốt, để nó trên giường, mắt anh lạc đi nhìn nó. Nó nhìn căn phòng của anh, lần đầu tiên nó thấy, căn phòng gọn gàng, thanh lịch và tỏa đầy mùi hương của anh làm nó ngộp. Nó nhìn anh rồi nhắm mắt lại chờ đợi cái điều mà nó đã đoán trước. Anh cúi xuống tiếp tục nụ hôn dỡ dang ban nãy, tay anh lột bỏ quần áo trên người nó, giờ trước mắt anh nó chẳng khác gì nhộng. Đè cả người mình lên cái thân bé nhỏ, anh nhìn nó, mắt xoáy sâu đôi mắt sợ sệt của nó…

 “Anh không sợ mình bóc lịch à?” nó bảo

 “Chẳng quan tâm. Em sẽ chẳng làm thế với anh” anh thì thầm

Nó thôi không nói nữa vì nó biết anh đã hiểu quá rõ về nó. Và nó chẳng thế nào thoát khỏi được anh, mãi mãi thế. Rồi chỉ thế thôi nó run lên, tay bấu chặt tấm lưng trần của anh, nghiến môi thật chặt, ứa cả nước mắt. Nó đau đớn, nó trở thành đàn bà….

Đứng nhìn nó ngủ mệt mỏi, mắt nó vẫn sưng húp cảm giác tội lỗi trào lên trong anh. Nhưng sao phải tội lỗi? Chẳng phải việc này với anh quên rồi sao? Rồi nó cũng như những người khác bị anh xem thường và hắt hủi đi ra khỏi cuộc đời. Nhưng sao anh lại thấy khó chịu, nguyền rủa cái dục vọng của mình đã lấy đi cuộc đời nó. Bước đến gần nó, nhìn xuống những chấm đỏ loang lỗ trên ga giường, hôn nhẹ lên má nó. Anh leo lên giường kéo nó vào mình ôm nó mà thiếp đi. Cảm giác ấm áp cho tâm hồn mình, anh siết chặt nó hơn, đôi tay chẳng muốn buông khỏi nó

 “Em đang ở đâu?” giọng anh giận dữ

 “Em mệt rồi!”

 “Lại đây nhanh lên”

 “Em không muốn”

 “Anh không muốn nói lần thứ hai” anh cúp máy, cười đểu giả chờ nó

Mười lăm phút sau nó đã đứng trước nhà anh, nó chẳng gọi nhưng anh cũng biết đi ra. Anh ngay nó vào phòng, vội vàng và mạnh mẽ, anh chẳng khác gì một con thú lúc này. Nó để mặc anh muốn làm gì, mấy tháng qua ngày nào cũng thế thôi, chẳng có gì khác. Nó chẳng khác nào một nộ lệ giúp anh thỏa mãn mình. Nhưng hôm nay thì khác, nó đẩy anh ra ngay khi anh chuẩn bị cho cuộc vui của mình, mặc lại quần áo

 “Sao thế?”

 “Em mệt rồi”

 “Mệt à? Em đùa đó à?”
 “Phải em mệt rồi, em không muốn sống thế này nữa, chán lắm rồi. Em không muốn làm một con rối để anh cần thỏa mãn của ham muốn ghê sợ của anh”

 “Chẳng phải bảo sẽ mặc à?”

 “Phải! Nhưng em không yêu anh bây giờ, em bây giờ chẳng khác gì con thú”

 “Vậy thì sao”

 “Em chỉ muốn anh yêu một cách bình thường chứ không phải yêu trên giường”

 “Rồi thế nào? Bước ra khỏi đây thì đừng bao giờ gặp lại anh”

 “Chào anh. Mãi mãi, không bao giờ anh thấy em nữa, em hứa đấy”

Nó chạy ào ra cửa, nước mắt nhòe cả mắt nó nhưng nó vẫn cứ cố chạy. Còn anh, anh chỉ biết đập phá đồ đạc ở nhà, chửi bới bản thân mình. “Mày làm gì phải bực mình vì nó, chẳng phải mày giống như lời nó nói à. Mày xem thường nó, mày chỉ muốn một điều với nó là lên giường, không gì khác thì mày cảm thấy tội lỗi làm gì. Nó cũng như những con gái khác chê bai mày rồi bỏ mày nếu mày  là bộ dạng của mười mấy năm trước thôi” Anh gào thét, mệt mỏi. Anh chưa bao giờ lên giường với phụ nữ ở nhà vì những đứa ngã vào anh đều dễ dãi mà anh không muốn họ làm dơ căn nhà của anh. Nhưng với nó, tại sao? Tại sao lại ở đây? Tại sao anh lại ham muốn nó điên cuồng, muốn gặp nó hơn bất cứ lúc nào. Anh muốn gặp nó nhưng khi nó tới nhà nó đều nghĩ anh gọi nó vì chuyện ấy và nó chỉ nằm đó, chờ đợi anh. Còn anh, anh lại muốn gần nó, chiếm nó trọn vẹn để nó là của anh, chỉ anh mà thôi. Anh chẳng thể ghét nó, xem thường nó, anh chỉ muốn nó bên anh như vậy, thế thôi, một người tình không bao giờ anh dám cưới cũng không bao giờ anh muốn quên. Anh muốn nắm nó lại nhưng anh lại không làm được điều ấy, cũng chẳng thể chạy theo, cũng không thể nói những lời không làm trái tim nó tan nát. Anh cũng không muốn mình phải tốn sức để năn nỉ một đứa nhóc bám theo mình. Anh biết rồi nó sẽ không chịu nổi, sẽ đến gặp anh mà thôi, lúc đó anh chẳng cần phải làm gì…..bây giờ chỉ có việc đợi mà thôi

[Truyện ngắn] Ngủ với anh...


Những tuần sau đó anh chỉ ở nhà, anh nghỉ hết mọi công việc chỉ ở nhà chờ nó. Anh không muốn khi nó đến anh lại ở ngoài và nó phải chờ đến ngất xỉu. Hay anh không cần phải có cảm giác tội lỗi nhưng cái ngày hôm đó. Anh cũng chẳng thèm đến việc chat chít với những cô gái khác, chỉ ngồi đó suốt ngày nhìn cái nick của nó, cái nick không bao giờ sáng nữa. Nó như biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của anh và anh thì bực bội vì điều đó. Anh bắt đầu điên, điện thoại cho nó. Mọi cuộc gọi đều chuyển vào thư thoại, chẳng còn gì khác nữa….

2 tuần sau “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được….”, “rầm, chết tiệt, em ở đâu. Nói đi” anh quăng mạnh điện thoại. Những ngày qua anh như một kẻ điên, anh không ngừng gọi điện, tìm kiếm nó nhưng chẳng thấy đâu. Anh mệt mỏi thật rồi, anh chỉ muốn gặp nó thôi, không phải vì cái điên cuồng kia mà vì anh nhớ nó. Anh chỉ muốn gặp nó thôi. Anh mệt phải đấu tranh rồi, anh nhớ nó, anh chỉ muốn nhìn nó thôi. “Em gặp tôi được không, tôi xin em”

“reng reng” tiếng điện đến anh thấy cái số quen thuộc liền bắt máy

 “Sao hả? Không chịu được nên điện thoại lại à” anh giỡ giọng lạnh lùng


 “Anh là người yêu của chủ số máy này à?” đầu bên kia không phải giọng của người anh nhớ đến

 “Phải? Cô ấy đâu rồi”

 “Anh tới đây mau đi. Cô ấy không còn thời gian nữa”

“Máu trắng sao? Không đời nào! Không thể” anh chạy điên cuồng đến chổ nó đang ở khi nghe bác sĩ nói về nó. Hóa ra mấy tháng qua nó vì thế mà trốn anh sao. Đồ ngốc, đại ngốc mà…

 “Em nhớ anh, anh thế nào rồi? Chắc anh chẳng nhớ gì về em đúng không? Anh sẽ quên em thôi, anh sẽ đến với những người khác mà thôi. Em mệt rồi, xin lỗi em không thể bên anh nữa” nó thều thào nhìn ánh mặt trời qua cửa sổ

 “Đồ ngốc…em tính trốn anh đến bao giờ hả” anh hét lên

 “Là anh à? Làm sao anh biết được? Em có nằm mơ không” nó cố gượng dậy với thân xác chẳng còn chút sức lực

 “Tại sao chứ? Tại sao lại làm thế? Tại sao chứ? Em là kẻ ngốc, con gái ngu ngốc” anh ôm lấy nó, mắt kính đã nhòe

 “Anh ốm đi rồi. Sao lại để mình như thế. Suốt ngày anh chỉ biết làm, nước chuyện, thỏa mãn để mình thế này sao. Sao anh lại không giữ sức khỏe mình như vậy chứ” nó cố gắng nói như lời khó khăn

 “Anh không phải một kẻ khát tình. Em vừa lòng em rồi đấy. Anh bỏ cuộc, khỏe lại đi, anh yêu em, anh yêu một cô nhóc” anh nhìn nó nghiêm túc

 “Anh đừng đùa nữa. Em biết anh không nói thật đâu”

 “Anh yêu em. Anh là một kẻ không ra gì nhưng anh yêu em. Anh muốn bên cạnh em mãi mãi. Đừng đi, khỏe lại đi đừng hành hạ anh thế này. Anh van em” mắt anh đỏ, nước mắt rơi xuống bàn tay nhỏ của nó

[Truyện ngắn] Ngủ với anh...

Nó cố hứng lấy chúng, nó nhìn anh cười vì anh khóc, anh khóc vì nó và dù anh cố khóc để an ủi nó nó cũng cảm thấy hạnh phúc

 “Cám ơn anh. Em xin lỗi, em không tốt. Em biết rằng căn bệnh quái ác của mình không thể trị khỏi nhưng em vẫn cố chấp yêu anh, làm người phụ nữ của anh, mong được anh một ngày nói những lời này. Nhưng bây giờ em chẳng muốn nghe nó nữa, em chẳng muốn. Đừng khóc, anh đâu phải là người như thế” nó ho khặc khặc, kèm theo đó là máu, nó bịt lấy miệng mình, cố với lấy khăn giấy để lau

 “Em thôi đi. Đừng nói nữa mà, bác sĩ….có ai không” anh gào lên

 “Đừng gọi…em không còn thời gian nữa. Em chỉ muốn thời gian cuối cùng để nhìn anh thôi. Em muốn mình ghi nhớ hình ảnh của anh lần cuối cùng” nó sờ lấy mặt anh, gương mặt mà nó yêu, yêu rất nhiều

 “Đừng bỏ lại anh. Anh xin em. Đừng mà” anh siết chặt nó hơn

 “Xin lỗi….vĩnh biệt anh”

Bàn tay nó lạnh đi, nó chẳng thể dùng đôi tay mình ôm anh lần cuối. Nó mệt mỏi rồi nhưng nó hạnh phúc, môi nó nở nụ cười mãn nguyện. Nó đã ra đi cho tình yêu trọn vẹn về anh….

 “Cứu cô ấy đi! Tôi xin các người” anh cầm lấy tay bác sĩ

 “Chúng tôi xin lỗi”

 “Không mà, không phải sự thật. Em dậy đi, đừng đùa với anh nữa. Dậy đi, em phải sống, em phải làm vợ anh, làm mẹ của những đứa trẻ của chúng ta. Dậy đi, đừng ngủ mà. Anh hứa sẽ yêu em, chỉ em mà thôi, đừng đùa với anh mà. Anh xin em, em là đồ xấu, dậy đi, đừng ngủ nữa”

Mọi người đứng đó chỉ biết đau xót cho anh, người đàn ông gào khóc bên xác người mình yêu, nói những câu trống không. Ai cũng đau khổ, tiếc cho cô gái xấu số. Chỉ duy có cô gái cười hạnh phúc, trông cô rạng ngời không hối tiếc. Cô gái đã sống suốt đời với tình yêu của đời mình, tình yêu lúc trẻ con đến khi trưởng thành. Và giờ cô đã được đáp lại chỉ là cô đã không còn nó hưởng nó nhưng không sao, cô không cần thế, cô đã có câu trả lời cho mình rồi….

10 năm sau

Anh mang bó hoa hồng đến bên đó ngôi mộ nhỏ, anh vẫn như ngày nào, vẫn đẹp, khắc khổ và già đi nhiều. Anh phủi lấy bụi và nhổ đi những đám cỏ xung quanh mộ rồi đặt lưng mình lên đó….

 “Anh đi cùng em được chưa? Anh mệt rồi, anh muốn gặp em, anh chán cái thế giới không có em này rồi. Sao em lại bắt anh phải sống như vậy, em trả thù anh à. Nếu vậy thì em trả thù anh được rồi, tha anh đi, đừng bắt anh phải sống những ngày tháng không có em nữa. Đừng bắt anh phải sống đến già nua trong khi em vẫn trẻ, vẫn xinh đẹp…dẫn anh đi đi, anh sống đủ rồi vợ-à”

Rồi anh chìm hẳn vào giấc ngủ sâu, giấc ngủ của những mơ ước được gặp lại người anh yêu……

Rồi vài ngày sau người ta thấy người đàn ông đã ngoài bốn mươi đang cười rất tươi nhưng anh ta đã không còn thở, anh chết bên ngôi mộ của cô gái trẻ, cô gái đã mãi mãi ngừng sống ở cái tuổi đẹp nhất đời người, tuổi mười tám