Select Menu
Select Menu

Favourite

Jawa Timur

Wisata

Kinh Nghiệm Sống

View All

Follow us on facebook

Gái Xinh

View All

Nóng trong ngày

View All

Góc Tâm Sự

View All

Recent Posts

Side Ad

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Góc tâm sự

BlogRadio

ClipHot

View All

Hình ảnh chủ đề của konradlew. Được tạo bởi Blogger.

CẬP NHẬT

Latest News

Culture

Transportasi Tradisional

Rumah Adat

Bali

Pantai

Seni Budaya

Kuliner

Nó nằm ủ rủ bên giường chẳng còn chút sức lực nào. Toàn thân nó tê dại đi, những ngón tay co rút một cách yếu đuối và mờ nhạt. Mặt nó trắng đến người khác nhìn vào phải khiếp sợ vì chẳng khác gì một bóng ma, mắt nó đục đi, chiếc môi tái nhợt nó nhìn mọi thứ mệt mỏi nhớ gì đó…có lẽ ngày đó đến rồi.

[Truyện ngắn] Ngủ với anh...

“Cạch…” tiếng mở cửa, tiếng bước chân về phía nó nhưng nó chẳng thể nào quay qua nhìn được, nó mệt rồi

Đêm, nó ngồi trước màn hình máy tính kéo qua kéo lại những tấm hình của người nó yêu một cách vô thức. Đôi mắt nó dại đi khi nhìn thấy anh cười, anh làm xấu nhưng nó cũng buồn, nước mắt rơi khi thấy anh mệt mỏi với bao nhiêu thứ lo toan, với những áp lực của cuộc sống và với trái tim chưa bao giờ nghĩ về nó. Rồi nó vội vàng mở facebook và yahoo để xem xem nick anh có sáng lên không. À kìa, nó có sáng, sáng đã lâu rồi. Nó liền chỉnh ngay chế độ ẩn với anh nhưng nó biết mà anh đâu có quan tâm đến điều ấy. Giờ anh đang bận rộn với những cô gái bé nhỏ mà anh làm quen chọc nghẹo rồi.


Nó chỉ cười nhạt nhẽo rồi tiếp tục mở nhìn tấm hình mà nó chụp lén anh và mắt không quên nhìn vào nick anh. Đã một tháng anh bảo không nói chuyện với nó để nó tập trung thi cử và để anh tập trung cho công việc của mình. Nhưng nó biết rất rõ anh chỉ nói thế thôi bởi anh là người biết dùng lời nói để làm xiêu lòng nhiều người, để người ta tin và yêu anh. Nó biết nếu yêu nó dù bảo sẽ cho nó tập trung nhưng anh cũng sẽ chúc nó ngủ ngon sau mỗi đêm mệt mỏi vì học bài. Thế mà không, chỉ có mình nó chúc anh thôi, chỉ mình nó cố gắng học thật mau rồi nhắn tin bảo anh ngủ sớm. Và mỗi lần như thế chỉ nick anh đều tối ngay khi tin nhắn nó gửi. Anh dùng điều đó để trả lời nó nhưng nó biết anh chẳng ngủ đâu bởi anh đang rất bận………..bận với những cô gái anh quen, những cô gái cũng như nó, yêu anh

Nó đâu thể ghen cũng không thể ghen vì nó làm gì có quyền ấy. Nó có là gì của anh đâu. Nó chỉ là một con bé bấm theo anh mà thôi, cầu mong anh cho nó chút tình cảm và nhìn về phía nó dù chỉ là trêu đùa…

“tinh tinh….buzz…buzz”

Nó giật mình thức giấc khi máy tính cứ kêu liên tục, hóa ra mãi nhìn mà nó ngủ lúc nào cũng chẳng hay. Nó cố dụi mắt cho tỉnh rồi mang kính vào mở tin nhắn ra xem. Đôi mắt nó mở to như có pháo hoa trước mắt vậy, nó cứ chết trân tại ghế cho đến khi điện thoại anh gọi đến nó mới tỉnh ra. Nó nhìn chiếc điện thoại run, chần chừ rồi để nó run cho đến hết nhạc rồi lại tiếp tục nhìn vào màn hình. Anh vẫn onl, vẫn đang cố gắng nhắn tin cho nó nhưng nó chẳng thể trả lời nổi. Chẳng phải nó mong tin nhắn của anh lắm sao? Giờ đến rồi nhưng nó lại không dám trả lời. Trả lời thế nào khi anh chẳng quan tâm đến việc nó thi thế nào mà chỉ hỏi nó có nhớ hứa gì với anh không, sắp tới ngày rồi. Nó đóng lại lap rồi quăng mình trên giường nghĩ miên man, lạc lõng. Nó nhớ anh, thực sự nhớ rất nhiều. Nhớ nụ cười, gương mặt hốc hác với những nỗi buồn khó nói, nhớ đôi mắt xa xăm được anh giấu sau chiếc kính cận. Nó muốn nhào đến gặp anh ngay lập tức nhưng nó biết bây giờ nó chưa thể. Nó biết mình sẽ ra sao khi đến gặp anh một mình nhưng nó không phải lo sợ cho bản thân nó mà chỉ lo cho anh mà thôi, nó không muốn anh mang tội dù biết anh chẳng xem nó là gì trong cuộc sống của anh. Vì bởi không có nó anh vẫn hạnh phúc với những cuộc tình bên những cô gái đẹp, chịu chơi hơn nó. Nhưng nó vẫn giữ cho mình hình ảnh đẹp nhất về anh, về những kỉ niệm rụt rè đầu tiên nó nhìn thấy anh. Nó chẳng bao giờ muốn hình ảnh đẹp đẻ đó bị vấy bẩn dù có biết bao tin xấu về anh khi chính mắt nó nhìn thấy. Nó điên rồi, điên thật mà. Nhưng nó chẳng quan tâm đến điều ấy, nó chỉ biết yêu anh mà thôi và mặc cho mọi thứ về anh có xấu đi thì nó vẫn yêu anh mà thôi. Nó vẫn mong rằng anh sẽ thay đổi vì nó. “Còn hai ngày nữa thôi, hai ngày nữa” nó thều thào khi nước mắt đã rơi thấm cả gối. Còn anh? Anh đang thế nào? Anh tắt hết mọi cuộc nói chuyện và nhìn nick nó chăm chú. Có chút bực bội trong anh về nó. Có bao giờ nó làm thế với anh đâu vậy mà nó lại….

Nó chạy vội đến nhà anh, nét mặt hạnh phúc cầm theo tờ giấy mới được gửi. Nó đến nhà nhưng anh đi đâu mất rồi, nhà đã khóa cửa. Nó vội đánh vào đầu mình tự nhủ “Quên mất, anh vẫn còn đang làm”. Nghĩ rồi nó chẳng gọi điện thoại cho anh, nó chỉ ngồi trước cửa, gục đầu chờ đợi anh với tất  cả mong đợi. Nó đâu biết rằng anh chẳng đi làm đâu cả. Hôm nay anh xin nghỉ đến cùng vui chơi với cô gái trẻ chỉ lớn hơn nó vài tuổi. Nó cứ chờ anh, chờ trong mỏi mòn, nó chẳng dám đi đâu dù cái bụng đã kêu cồn cào vì đói. Nó sợ đi khỏi anh về lại không gặp nó đầu tiên, nó muốn khi anh về người đầu tiên anh gặp là nó. Và cứ thế nó chợt anh đến chiều tối…..

Anh buông cô người tình bé bỏng ra khi thấy đồng hồ đã trễ. Anh ôm lấy cô gái một lần rồi hứa hẹn đủ thứ về việc sau này khi đã chiếm được cô. Anh mặc lại quần áo đưa cô gái ra xe đi về quê và hứa sẽ thăm cô vào ngày sớm nhất. Anh vui vẻ lái xe về và cười cho một đứa con gái dễ dãi, chẳng khác gì những đứa ngốc dễ dụ dỗ. Anh chạy con đường quen thuộc để về nhà với tâm trạng thoải mái. Và anh ngạc nhiên khi thấy nó ngồi co ro trước cửa run lên vì lạnh. Anh vội xuống xe chạy đến chổ nó xem nó thế nào. Gương mặt anh lo lắng, hốt hoảng kêu tên nó khi thấy nó ngã gục vào người anh.

 “Tội con bé! Chắc con bé đói và mệt nên mới thế này” cô hàng xóm bảo anh

 “Em ấy tới từ lúc nào vậy chị” anh hỏi

 “Từ sáng kìa, chú vừa mới đi thì con bé tới. Rồi nó cứ ngồi trước cửa nhà chú chẳng đi đâu. Chú đi đâu mà giờ này mới về? Con bé chắc kiệt sức rồi. Cho con bé vào nhà lo đi”

Anh không nói gì chỉ vội vàng mở cửa nhà rồi ẵm nó vào trong. Đặt nó lên sofa anh vội lấy nước và khăn nóng đắp cho nó. Người nó cứ run lên nóng hổi. Anh để nó nằm rồi đi xuống bếp xem còn đồ ăn không nấu gì đó cho nó. Đặt bát cháo lên bàn, anh đi ra dắt xe và đóng lại cửa trở vào với nó. Nó cũng bớt nóng được hơn phần nào nên anh cũng thở phào nhẹ nhỏm. Cảm giác kì lạ sao anh lại quan tâm đến nó làm gì. Chẳng phải mới hai hôm anh còn đang bực tức nó sao? Chẳng phải trong mắt anh nó cũng chỉ là những cô gái anh vui chơi sao. Vì thì tại sao anh lại lo lắng làm gì. Anh ngồi một lát rồi lay nó dậy, nó chẳng cần quan tâm mình thế nào chỉ vui vẻ nhào đến nhảy vào lòng anh.

 “Anh về rồi” nó kêu lên

 “Sao không điện thoại mà lại ngồi đó để mình xỉu trước nhà vậy? Người ta không biết sẽ tưởng anh hành hạ con nít” anh đẩy nó ra, đặt nó ngồi lại ghế

 “Em sợ phiền anh khi đang làm”

 “Nữa đến thì điện thoại cho anh hay. Anh sẽ về, đừng chờ như thế biết chưa” trong anh có chút tội lỗi nhưng mà tội lỗi vì điều gì cơ chứ

Nó ngoan ngoãn gật đầu nhìn anh cười hạnh phúc

 “Em ăn đi kẻo nguội”

Nó đỏ mặt nhận lấy bát cháo từ anh rồi ngoan ngoãn vừa ăn vừa nhìn anh. Anh mở laptop để làm việc không quên mở yahoo. Vừa mở lên đã có mấy chục tin nhắn đến với những lời hết sức yêu thương, có cả cô bé anh vừa vui cả ngày. Anh vẫn thản nhiên trả lời những tin nhắn và trêu đùa những người nhắn cho mình mặt cho nó buồn bã nhìn anh khóc không ra nước mắt. Nó cố ăn không nhìn tới màn hình ấy, chỉ nhìn anh mà thôi, nhìn anh cười dù không phải với mình. Nhưng rồi nó cũng chẳng chịu nổi nữa, nó lấy trong túi ra tờ giấy báo đưa đến trước mặt anh cười toe toét

 “Em đậu rồi. Em giữ lời hứa rồi đấy, đậu sẽ đến gặp anh”

 “Ừm…thấy rồi. Mà ăn xong rồi à. Vậy đi về thôi, anh đưa em về” anh lạnh lùng gạt tay nó xuống nhìn nó rồi quay lưng đứng dậy

 “Em không muốn về” nó ôm lấy  anh thút thít

 “Ba mẹ sẽ mắng đấy. Về đi, anh bận lắm” anh gỡ tay nó ra

 “Không thích, hôm nay anh có thể không quan tâm đến những người đang chờ anh ở trên mạng mà nói chuyện với em được không” nó buồn vẫn ôm lấy anh

Anh im lặng, lòng anh hơi bức bối. Anh muốn buông nó ra nhưng chẳng thể làm được. Anh nghĩ gì đó nhưng rồi lại lắc đầu trở về con người như cũ

 “Được rồi, không về nữa” anh cười gian nhìn nó

Nó đỏ mặt ngượng ngùng ngồi lại sofa khép nép nhìn anh. Anh tắt đi laptop rồi quay về phía nó nhìn nó chăm chú. Đôi mắt anh nheo lại và sáng rực lên khi anh nhìn toàn thân thể nó. Nó biết điều ấy và chỉ biết thở dài nhìn anh

 “Muốn nói gì với anh đây”

 “Anh và em biết nhau bốn  năm rồi đúng không?”

 “Ừm. Lúc trước xấu ơi là xấu mà bây giờ xinh thế này rồi. Nhìn em chắc không ít người thèm thuồng” anh cười đểu

 “Anh thôi đi, anh không nghĩ đến điều đó không được sao? Sao lúc nào đầu óc anh cứ nghĩ về điều đó vậy”

 “Chẳng có thằng đàn ông nào không mê điều đó cả. Dù nó có chính chắn đàng hoàng cách mấy thì nó vẫn là một giống đực và nó mê điều ấy”

 “Anh không có tình yêu sao? Chẳng lẽ một chút cũng không?”

 “Không nhiều với đứa con nít như em”

 “Ừ thì em là con nít nên em yêu anh, yêu rất nhiều. Yêu tới mức dù biết anh là một người không ra gì nhưng em vẫn yêu. Khi biết ngoài em anh chọc không biết bao nhiêu người và làm cả chuyện ấy nhưng em vẫn mặc kệ điều ấy. Em chỉ cần anh quan tâm em một lần dù chỉ một lần và dù nó là đóng kịch. Em ngu ngốc đến mức biết những lời anh nói dối mọi thứ, anh chỉ muốn em đến đây rồi em cũng sẽ giống như những người khác. Và rồi em sẽ chẳng còn lại gì”

 “Biết thế sao còn đến đây? Không sợ à?”

 “Vì-em-nhớ-anh”

 “Dù biết mình sẽ thế nào? Em có biết em mãi mãi không bao giờ là đối tượng để anh nghiêm túc. Em chỉ là một đứa trẻ so với anh mà thôi. Mãi mãi khoảng cách đó không thể thay đổi”

Nó gật đầu, nước mắt nó rơi, nó chẳng còn thể kèm nén được nữa

 “Em yêu anh, chỉ vậy thôi. Em chỉ muốn tự mình nói ra điều ấy mặc dù anh đã biết từ lâu và anh chẳng quan tâm đến điều ấy. Anh già rồi, anh bảo thế thì tại sao anh không bao giờ đặt chân vào mối quan hệ lâu dài chứ”


Anh chẳng nói gì? Chỉ nhìn nó rồi nhích lại gần nó hơn. Anh kéo cho nó ngồi lọt tỏm vào lòng mình. Anh dùng cơ thể gầy gò, bàn tay gân guốc siết chặt lấy nó. Phà từng hơi thở sau gáy nó làm nó rùng mình càng rút người vào anh hơn. Anh hôn lên má nó, quay nó ngã về phía tay mình. Anh tháo cặp kính dày ra khỏi nhìn nó, khẽ cúi xuống tìm lấy môi nó, tay đặt lên ngực nó. Nó nhắm nghiền mắt lại, tay bấu chặt vào quần anh. Anh nhẹ nhàng gỡ nó ra đặt chúng quàng lên cổ mình. Môi vẫn khóa chặt lấy nó, chần chừ một lát anh bế thốc nó lên đi về phía phòng ngủ của mình. Khóa chốt, để nó trên giường, mắt anh lạc đi nhìn nó. Nó nhìn căn phòng của anh, lần đầu tiên nó thấy, căn phòng gọn gàng, thanh lịch và tỏa đầy mùi hương của anh làm nó ngộp. Nó nhìn anh rồi nhắm mắt lại chờ đợi cái điều mà nó đã đoán trước. Anh cúi xuống tiếp tục nụ hôn dỡ dang ban nãy, tay anh lột bỏ quần áo trên người nó, giờ trước mắt anh nó chẳng khác gì nhộng. Đè cả người mình lên cái thân bé nhỏ, anh nhìn nó, mắt xoáy sâu đôi mắt sợ sệt của nó…

 “Anh không sợ mình bóc lịch à?” nó bảo

 “Chẳng quan tâm. Em sẽ chẳng làm thế với anh” anh thì thầm

Nó thôi không nói nữa vì nó biết anh đã hiểu quá rõ về nó. Và nó chẳng thế nào thoát khỏi được anh, mãi mãi thế. Rồi chỉ thế thôi nó run lên, tay bấu chặt tấm lưng trần của anh, nghiến môi thật chặt, ứa cả nước mắt. Nó đau đớn, nó trở thành đàn bà….

Đứng nhìn nó ngủ mệt mỏi, mắt nó vẫn sưng húp cảm giác tội lỗi trào lên trong anh. Nhưng sao phải tội lỗi? Chẳng phải việc này với anh quên rồi sao? Rồi nó cũng như những người khác bị anh xem thường và hắt hủi đi ra khỏi cuộc đời. Nhưng sao anh lại thấy khó chịu, nguyền rủa cái dục vọng của mình đã lấy đi cuộc đời nó. Bước đến gần nó, nhìn xuống những chấm đỏ loang lỗ trên ga giường, hôn nhẹ lên má nó. Anh leo lên giường kéo nó vào mình ôm nó mà thiếp đi. Cảm giác ấm áp cho tâm hồn mình, anh siết chặt nó hơn, đôi tay chẳng muốn buông khỏi nó

 “Em đang ở đâu?” giọng anh giận dữ

 “Em mệt rồi!”

 “Lại đây nhanh lên”

 “Em không muốn”

 “Anh không muốn nói lần thứ hai” anh cúp máy, cười đểu giả chờ nó

Mười lăm phút sau nó đã đứng trước nhà anh, nó chẳng gọi nhưng anh cũng biết đi ra. Anh ngay nó vào phòng, vội vàng và mạnh mẽ, anh chẳng khác gì một con thú lúc này. Nó để mặc anh muốn làm gì, mấy tháng qua ngày nào cũng thế thôi, chẳng có gì khác. Nó chẳng khác nào một nộ lệ giúp anh thỏa mãn mình. Nhưng hôm nay thì khác, nó đẩy anh ra ngay khi anh chuẩn bị cho cuộc vui của mình, mặc lại quần áo

 “Sao thế?”

 “Em mệt rồi”

 “Mệt à? Em đùa đó à?”
 “Phải em mệt rồi, em không muốn sống thế này nữa, chán lắm rồi. Em không muốn làm một con rối để anh cần thỏa mãn của ham muốn ghê sợ của anh”

 “Chẳng phải bảo sẽ mặc à?”

 “Phải! Nhưng em không yêu anh bây giờ, em bây giờ chẳng khác gì con thú”

 “Vậy thì sao”

 “Em chỉ muốn anh yêu một cách bình thường chứ không phải yêu trên giường”

 “Rồi thế nào? Bước ra khỏi đây thì đừng bao giờ gặp lại anh”

 “Chào anh. Mãi mãi, không bao giờ anh thấy em nữa, em hứa đấy”

Nó chạy ào ra cửa, nước mắt nhòe cả mắt nó nhưng nó vẫn cứ cố chạy. Còn anh, anh chỉ biết đập phá đồ đạc ở nhà, chửi bới bản thân mình. “Mày làm gì phải bực mình vì nó, chẳng phải mày giống như lời nó nói à. Mày xem thường nó, mày chỉ muốn một điều với nó là lên giường, không gì khác thì mày cảm thấy tội lỗi làm gì. Nó cũng như những con gái khác chê bai mày rồi bỏ mày nếu mày  là bộ dạng của mười mấy năm trước thôi” Anh gào thét, mệt mỏi. Anh chưa bao giờ lên giường với phụ nữ ở nhà vì những đứa ngã vào anh đều dễ dãi mà anh không muốn họ làm dơ căn nhà của anh. Nhưng với nó, tại sao? Tại sao lại ở đây? Tại sao anh lại ham muốn nó điên cuồng, muốn gặp nó hơn bất cứ lúc nào. Anh muốn gặp nó nhưng khi nó tới nhà nó đều nghĩ anh gọi nó vì chuyện ấy và nó chỉ nằm đó, chờ đợi anh. Còn anh, anh lại muốn gần nó, chiếm nó trọn vẹn để nó là của anh, chỉ anh mà thôi. Anh chẳng thể ghét nó, xem thường nó, anh chỉ muốn nó bên anh như vậy, thế thôi, một người tình không bao giờ anh dám cưới cũng không bao giờ anh muốn quên. Anh muốn nắm nó lại nhưng anh lại không làm được điều ấy, cũng chẳng thể chạy theo, cũng không thể nói những lời không làm trái tim nó tan nát. Anh cũng không muốn mình phải tốn sức để năn nỉ một đứa nhóc bám theo mình. Anh biết rồi nó sẽ không chịu nổi, sẽ đến gặp anh mà thôi, lúc đó anh chẳng cần phải làm gì…..bây giờ chỉ có việc đợi mà thôi

[Truyện ngắn] Ngủ với anh...


Những tuần sau đó anh chỉ ở nhà, anh nghỉ hết mọi công việc chỉ ở nhà chờ nó. Anh không muốn khi nó đến anh lại ở ngoài và nó phải chờ đến ngất xỉu. Hay anh không cần phải có cảm giác tội lỗi nhưng cái ngày hôm đó. Anh cũng chẳng thèm đến việc chat chít với những cô gái khác, chỉ ngồi đó suốt ngày nhìn cái nick của nó, cái nick không bao giờ sáng nữa. Nó như biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của anh và anh thì bực bội vì điều đó. Anh bắt đầu điên, điện thoại cho nó. Mọi cuộc gọi đều chuyển vào thư thoại, chẳng còn gì khác nữa….

2 tuần sau “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được….”, “rầm, chết tiệt, em ở đâu. Nói đi” anh quăng mạnh điện thoại. Những ngày qua anh như một kẻ điên, anh không ngừng gọi điện, tìm kiếm nó nhưng chẳng thấy đâu. Anh mệt mỏi thật rồi, anh chỉ muốn gặp nó thôi, không phải vì cái điên cuồng kia mà vì anh nhớ nó. Anh chỉ muốn gặp nó thôi. Anh mệt phải đấu tranh rồi, anh nhớ nó, anh chỉ muốn nhìn nó thôi. “Em gặp tôi được không, tôi xin em”

“reng reng” tiếng điện đến anh thấy cái số quen thuộc liền bắt máy

 “Sao hả? Không chịu được nên điện thoại lại à” anh giỡ giọng lạnh lùng


 “Anh là người yêu của chủ số máy này à?” đầu bên kia không phải giọng của người anh nhớ đến

 “Phải? Cô ấy đâu rồi”

 “Anh tới đây mau đi. Cô ấy không còn thời gian nữa”

“Máu trắng sao? Không đời nào! Không thể” anh chạy điên cuồng đến chổ nó đang ở khi nghe bác sĩ nói về nó. Hóa ra mấy tháng qua nó vì thế mà trốn anh sao. Đồ ngốc, đại ngốc mà…

 “Em nhớ anh, anh thế nào rồi? Chắc anh chẳng nhớ gì về em đúng không? Anh sẽ quên em thôi, anh sẽ đến với những người khác mà thôi. Em mệt rồi, xin lỗi em không thể bên anh nữa” nó thều thào nhìn ánh mặt trời qua cửa sổ

 “Đồ ngốc…em tính trốn anh đến bao giờ hả” anh hét lên

 “Là anh à? Làm sao anh biết được? Em có nằm mơ không” nó cố gượng dậy với thân xác chẳng còn chút sức lực

 “Tại sao chứ? Tại sao lại làm thế? Tại sao chứ? Em là kẻ ngốc, con gái ngu ngốc” anh ôm lấy nó, mắt kính đã nhòe

 “Anh ốm đi rồi. Sao lại để mình như thế. Suốt ngày anh chỉ biết làm, nước chuyện, thỏa mãn để mình thế này sao. Sao anh lại không giữ sức khỏe mình như vậy chứ” nó cố gắng nói như lời khó khăn

 “Anh không phải một kẻ khát tình. Em vừa lòng em rồi đấy. Anh bỏ cuộc, khỏe lại đi, anh yêu em, anh yêu một cô nhóc” anh nhìn nó nghiêm túc

 “Anh đừng đùa nữa. Em biết anh không nói thật đâu”

 “Anh yêu em. Anh là một kẻ không ra gì nhưng anh yêu em. Anh muốn bên cạnh em mãi mãi. Đừng đi, khỏe lại đi đừng hành hạ anh thế này. Anh van em” mắt anh đỏ, nước mắt rơi xuống bàn tay nhỏ của nó

[Truyện ngắn] Ngủ với anh...

Nó cố hứng lấy chúng, nó nhìn anh cười vì anh khóc, anh khóc vì nó và dù anh cố khóc để an ủi nó nó cũng cảm thấy hạnh phúc

 “Cám ơn anh. Em xin lỗi, em không tốt. Em biết rằng căn bệnh quái ác của mình không thể trị khỏi nhưng em vẫn cố chấp yêu anh, làm người phụ nữ của anh, mong được anh một ngày nói những lời này. Nhưng bây giờ em chẳng muốn nghe nó nữa, em chẳng muốn. Đừng khóc, anh đâu phải là người như thế” nó ho khặc khặc, kèm theo đó là máu, nó bịt lấy miệng mình, cố với lấy khăn giấy để lau

 “Em thôi đi. Đừng nói nữa mà, bác sĩ….có ai không” anh gào lên

 “Đừng gọi…em không còn thời gian nữa. Em chỉ muốn thời gian cuối cùng để nhìn anh thôi. Em muốn mình ghi nhớ hình ảnh của anh lần cuối cùng” nó sờ lấy mặt anh, gương mặt mà nó yêu, yêu rất nhiều

 “Đừng bỏ lại anh. Anh xin em. Đừng mà” anh siết chặt nó hơn

 “Xin lỗi….vĩnh biệt anh”

Bàn tay nó lạnh đi, nó chẳng thể dùng đôi tay mình ôm anh lần cuối. Nó mệt mỏi rồi nhưng nó hạnh phúc, môi nó nở nụ cười mãn nguyện. Nó đã ra đi cho tình yêu trọn vẹn về anh….

 “Cứu cô ấy đi! Tôi xin các người” anh cầm lấy tay bác sĩ

 “Chúng tôi xin lỗi”

 “Không mà, không phải sự thật. Em dậy đi, đừng đùa với anh nữa. Dậy đi, em phải sống, em phải làm vợ anh, làm mẹ của những đứa trẻ của chúng ta. Dậy đi, đừng ngủ mà. Anh hứa sẽ yêu em, chỉ em mà thôi, đừng đùa với anh mà. Anh xin em, em là đồ xấu, dậy đi, đừng ngủ nữa”

Mọi người đứng đó chỉ biết đau xót cho anh, người đàn ông gào khóc bên xác người mình yêu, nói những câu trống không. Ai cũng đau khổ, tiếc cho cô gái xấu số. Chỉ duy có cô gái cười hạnh phúc, trông cô rạng ngời không hối tiếc. Cô gái đã sống suốt đời với tình yêu của đời mình, tình yêu lúc trẻ con đến khi trưởng thành. Và giờ cô đã được đáp lại chỉ là cô đã không còn nó hưởng nó nhưng không sao, cô không cần thế, cô đã có câu trả lời cho mình rồi….

10 năm sau

Anh mang bó hoa hồng đến bên đó ngôi mộ nhỏ, anh vẫn như ngày nào, vẫn đẹp, khắc khổ và già đi nhiều. Anh phủi lấy bụi và nhổ đi những đám cỏ xung quanh mộ rồi đặt lưng mình lên đó….

 “Anh đi cùng em được chưa? Anh mệt rồi, anh muốn gặp em, anh chán cái thế giới không có em này rồi. Sao em lại bắt anh phải sống như vậy, em trả thù anh à. Nếu vậy thì em trả thù anh được rồi, tha anh đi, đừng bắt anh phải sống những ngày tháng không có em nữa. Đừng bắt anh phải sống đến già nua trong khi em vẫn trẻ, vẫn xinh đẹp…dẫn anh đi đi, anh sống đủ rồi vợ-à”

Rồi anh chìm hẳn vào giấc ngủ sâu, giấc ngủ của những mơ ước được gặp lại người anh yêu……

Rồi vài ngày sau người ta thấy người đàn ông đã ngoài bốn mươi đang cười rất tươi nhưng anh ta đã không còn thở, anh chết bên ngôi mộ của cô gái trẻ, cô gái đã mãi mãi ngừng sống ở cái tuổi đẹp nhất đời người, tuổi mười tám

    Tình yêu đôi khi không phải là hai người thuộc về nhau, mà là bảo vệ và tôn trọng người đã từng là quá khứ của người mình yêu…

     Vũ nhìn chăm chăm vào cổ tay người yêu mình, rồi liếc từ đầu đến chân anh. Chiếc đồng hồ cũ kỹ trên tay anh không cân xứng với những thứ đồ còn lại. Quai của nó đã bạc màu, mặt đồng hồ trầy xước nhiều đến mức không thể nhìn rõ đang là mấy giờ. Vũ tò mò, nhưng cô cũng không muốn đặt một câu hỏi vô duyên nên Vũ giả vờ không quan tâm:
[Truyện ngắn] Điểm dừng yêu thương...

- Mấy giờ rồi Phong?

- 9 giờ rồi cơ à, em ăn nhanh đi rồi mình về.

Vũ đoán không sai, rõ ràng là đồng hồ không xem được giờ, bởi Phong phải liếc nhìn lên đồng hồ của quán ăn rồi mới trả lời Vũ, trong khi anh đeo đồng hồ cơ mà. Và dĩ nhiên, đồng hồ là để xem giờ.
Quen Phong tại Cafe Nhặt, nơi Vũ chơi ghita. Đêm đó Vũ bắt gặp ánh mắt đượm buồn của Phong, anh nhìn Vũ, nhưng cũng như không phải đang nhìn Vũ. Ánh mắt vô thần, cứ nhìn vào một điểm không chớp, và điểm ấy có Vũ.

Vũ đã đàn và hát bài Dạ khúc. Vũ không biết bài hát ấy buồn đến mức khiến nước mắt của một chàng trai phải rơi xuống. Vũ thấy Phong rơi nước mắt, nhưng rất nhanh, anh quay đi để che giấu sự lạ lùng ấy.

Một lần gặp, hai lần rồi ba lần, hai người quen nhau, trở thành người yêu của nhau. Phong nói anh thích nghe Vũ hát, anh thấy Vũ thật đẹp khi biểu diễn một ca khúc nào đó. Cho dù là thế, Vũ vẫn có cảm giác bất an, giống như Phong chưa bao giờ thuộc về cô, Vũ chưa thật sự chạm được vào thế giới của anh. Phong bí ẩn, quá khứ của anh cũng vậy, Vũ đã cố hỏi về những chuyện đã qua của anh, nhưng Phong chỉ cười – nụ cười mang vẻ khổ sở, đau đớn nên cô không dám hỏi nữa, cô chỉ im lặng bên anh cho qua những tháng ngày bình yên.


Thời gian ơi xin người dừng lại

Để khoảnh khắc yêu thương mãi không phai…

[Truyện ngắn] Điểm dừng yêu thương...

Vũ nằm dài trên ghế sopha trong phòng Phong, lắng nghe bài hát cô không biết tên, ca từ có chút sến sẩm.

Vật quen thuộc của Phong đang nằm trên bàn, Vũ ngồi bật dậy, đi đến chỗ có chiếc đồng hồ. Cô cầm nó lên, cố gắng nhìn xem mấy giờ. Nhưng đồng hồ không còn hoạt động nữa.

- Kỳ lạ…

- Em nói cái gì lạ?

Phong từ phòng tắm bước ra, Vũ giật mình đặt vội chiếc đồng hồ xuống rồi quay lại, lúng túng.

- Không có gì đâu ạ.

Phong mỉm cười. Vũ cũng không hiểu vì sao cô lại cảm thấy run như vừa làm điều gì đó xấu xa.

- Mình đi ăn thôi em.

Phong đi đến chỗ Vũ đang đứng, anh lấy chiếc đồng hồ rồi đeo vào tay như thường lệ. Trong đầu Vũ hiện ra một dấu chấm hỏi lớn, nhưng không sao mở lời với Phong được. Bấy lâu nay, họ yêu nhau bằng những thứ cảm xúc giữ kẽ, không muốn làm đối phương tổn thương cũng không muốn can thiệp quá sâu vào đời sống riêng tư, kể cả quá khứ của nhau.

Vũ khẽ thở dài, bước theo Phong ra khỏi phòng, ánh mắt cô không rời khỏi cổ tay anh, nhưng có lẽ Phong chưa đủ tinh ý để nhận ra sự lạ lùng ấy.

- Em muốn ăn gì?

Câu hỏi của Phong một lần nữa khiến Vũ giật mình, nhưng vẫn đáp theo phản xạ.

- Quán cũ.

Đúng rồi, cả cô và Phong đều thích những thứ cũ kỹ, có lẽ vì thế mà Phong đeo chiếc đồng hồ đó. Nhưng nó đâu còn hoạt động.

Bữa tối diễn ra trong yên lặng, Vũ vẫn để ý mãi tới chiếc đồng hồ.

- Nó trông có vẻ cũ… – Vũ chỉ tay về phía chiếc đồng hồ, giả vờ như không biết nó đã hỏng.

- Ừm, nó cũ mà.

- Em mua tặng anh cái khác nhé?

- Không cần đâu, nó vẫn ổn mà.

- Nhưng…

Vũ kìm lại, không thốt ra hết lời, vì Phong nói “ổn”. Anh ấy nói “Ổn” có nghĩa là đừng quan tâm nữa, trước nay vẫn thế, đôi khi điều đó khiến Vũ cảm thấy nặng nề, vì Phong có quá nhiều bí mật lớn, đến mức anh xây một bức tường bằng chữ “ổn” để ngăn cách cô, phá bằng cách nào cũng không được.

Tò mò chồng chất tò mò, sinh ra nghi ngờ rồi lại thèm muốn khám phá. Bởi con người ta yêu nhau và muốn thuộc về nhau nên mới như vậy, dù biết nên có những bí mật để lôi cuốn nhau, nhưng bí mật quá lớn sẽ là bức tường vô hình chia cắt tình yêu.

- Anh ấy có điều gì đó rất kỳ quái.

- Điều gì? Có khi nào anh ta bị đồng tính?

Mẫn – cô bạn thân của Vũ trợn mắt, làm điệu hoảng hốt.

- Đừng có nói bậy, ý tao là anh ấy đeo một cái đồng hồ không hoạt động nữa. Thà nó đẹp đẽ thì còn được, đằng này nó trầy xước hết trơn hết trọi. Tao cứ có cảm giác…

- Anh ấy bị tâm thần phân liệt chăng?

Vũ vừa nghe xong phán đoán của Mẫn, cô nhào đến lấy hay tay bóp cổ Mẫn lắc liên tục, miệng không ngừng nói Mẫn bị hoang tưởng quá mức.

- Ặc ặc! Tha cho tao, rồi tao bày cho một cách kiểm tra độ bình thường của anh ấy, xem ảnh có bị tâm thần… à không, xem có bí mật gì.

- Còn dám nói Phong bị tâm thần lần nữa, tao xử đẹp! Nói xem, làm thế nào bây giờ?

- Thế này, mày làm vậy nè… như vậy đó!

- Được không?

- Tin tao đi, bí mật to bự cỡ nào cũng phải bung bét ra, kế hoạch của Mẫn cô nương cơ mà.

Vũ lại thở dài, dù sao cũng nên thử một lần. Cô yêu Phong, nhưng cô lo sợ sẽ bị ngột ngạt trong thứ tình yêu quá nhiều bí mật của anh. Không cãi nhau, không giận hờn, không một lời nói làm tổn thương nhau, nhưng như thế còn nặng nề gấp trăm ngàn lần, bởi cô không cảm thấy tình yêu đang tồn tại mà chỉ là thứ cảm xúc nguội lạnh nằm trong đống tro tàn, rồi lại tự lừa dối bản thân rằng đang cháy đấy, đang có than hồng, lửa rực đỏ đấy.
Vũ đến nhà Phong, trò chuyện với anh cho tới lúc anh đi tắm, cô lấy trong túi xách ra một chiếc đồng hồ mới, kiểu dáng trông giống chiếc đồng hồ Phong thường đeo. Cô tráo đổi chúng, sau đó thì lặng lẽ ra về và cầm điện thoại chờ. Mẫn nói, để biết chiếc đồng hồ đấy đối với Phong quan trọng hay không thì chỉ cần khiến nó biến mất một cách hợp lý nhất. Nếu anh không có phản ứng gì mà chỉ cảm ơn ngọt ngào thì có nghĩa là anh ấy chỉ đeo nó cho có lệ, vì chưa có thời gian mua chiếc mới. Còn nếu anh gọi điện và hỏi về chiếc đồng hồ cũ, Vũ sẽ được nghe sự thật về bí mật ấy. Cũng có lý mà, thế nên Vũ làm theo.

Không ngoài dự đoán, điện thoại đổ chuông và Phong là người gọi. Vũ vừa ấn nghe thì đã nghe tiếng Phong gấp gáp:

“Em có nhà không?”

“Em có…”

“Mở cửa ngay!”

Phong quát lớn như thể đang muốn phá nát cánh cửa phòng Vũ. Cô sợ hãi không biết nên làm gì. Phong vốn là chàng trai trầm tính, đến nửa lời trách móc Vũ cũng chưa từng buông, vậy mà giờ lại lớn tiếng quát mắng cô. Vũ ấm ức, cô bật khóc, nhưng vẫn đến mở cửa.

“Chiếc đồng hồ đâu? Đưa đây cho anh!”

Phong thậm chí còn không thèm để ý Vũ đang khóc, anh đẩy nhẹ cô, lao vào phòng như kẻ điên, nhìn anh đủ biết chiếc đồng hồ ấy cất giấu một bí mật lớn. Nhưng Vũ ngoan cố, nói với giọng lạnh nhạt.

- Em vứt nó rồi, đồ không dùng được nữa thì bỏ đi, anh đâu phải kẻ bủn xỉn đến mức không mua nổi chiếc đồng hồ mới mà đeo.

- Em nói gì? Em vứt…!

Phong lao đến, hai tay nắm chặt cánh tay Vũ, mắt đỏ ngàu những tia máu.

- Nó chỉ là đồ bỏ đi, sao anh lại đối xử với em như thế này chỉ vì nó!

- Cô mới là đồ bỏ đi!

Nói rồi Phong buông mạnh tay, bước ra khỏi phòng mà không hề ngoảnh lại. Còn Vũ thì đang rơi vào một cái hố đen với những chiếc dao nhọn đâm xuyên vào tim cô sau khi nghe anh nói câu ấy “Cô-mới-là-đồ-bỏ-đi!”, câu nói vang mãi, vang mãi cho tới khi Vũ cảm thấy cô không còn chút sức lực nào, ngã khụy xuống rồi chìm vào cơn mê.


[Truyện ngắn] Điểm dừng yêu thương...

Mở mắt ra, thấy mình đang nằm trong căn phòng trắng nồng nặc mùi thuốc sát trùng, Vũ nhận ra đây là bệnh viện. Chai thuốc đã truyền hơn một nửa. Nước mắt cô bỗng trào ra, cơn đau lại ứ lên tận cổ họng nghẹn đắng, cô bật khóc.

- Sao thế Vũ? Mày đừng làm tao sợ, tao đi gọi bác sĩ.

- Đừng… – Vũ thốt lên yếu ớt – đừng đi, ở lại với tao, xin mày đấy, Mẫn…

Mẫn ngồi bên cạnh giường bệnh, hai tay nắm chặt bàn tay lạnh ngắt, run rẩy của cô bạn thân. Mẫn cũng bật khóc nức nở, cô thấy thương cho bạn mình, không có tình yêu như cô đã khổ, yêu nhầm người như Vũ lại càng đáng thương hơn.

- Hắn đã nói gì với mày?

Nhắc đến Phong, Vũ lại nhớ đến câu nói tàn nhẫn lúc trước. Người đàn ông như anh sao lại có thể nói ra những lời ấy cơ chứ? Không một lời giải thích, không chờ đợi giải thích, cứ thế buông ra câu nói độc địa như thể một cậu trai trẻ ở cái tuổi mới lớn, bồng bột và thiếu suy nghĩ.

Vũ không trả lời Mẫn được, cô chỉ biết khóc thôi…

Thời gian trôi qua, một tháng rồi hai tháng, mọi chuyện trở lại bình thường như trước. Có nghĩa là như cái thời Vũ và Phong chưa quen nhau, họ sống độc lập và không liên quan đến nhau. Chuyện tình yêu của người lớn bao giờ cũng thế, có thể đau đến tột cùng, nhưng cũng có thể cạn đến tận đáy đại dương, chỉ cần họ không yêu cầu đối phương phải giải thích về hành vi của mình thì mọi thứ sẽ lặng lẽ trôi rồi chết chìm trong quá khứ.

Vũ nghĩ thế, tin rằng Phong cũng sẽ như vậy. Nhưng trái tim và khối óc vốn có một sự liên kết kỳ lạ, dù cho có dùng sự lừa dối để ép khối óc phải thôi nhớ về quá khứ, nhưng trái tim lại là nơi điều khiển khối óc, bao gồm cả nỗi nhớ. Những lúc quá nhớ Phong, Vũ thường đem chiếc đồng hồ cũ kia ra để ngắm, để khóc, nhưng sao chẳng thể vơi đi nỗi nhớ anh. Yêu là khổ vậy sao?

Đang chìm trong nước mắt thì điện thoại có tin nhắn đến, số của Phong hiện lên, Vũ suýt hét vang dù chưa biết anh có nói thêm lời tàn nhẫn nào nữa hay không.

“Em ra công viên phía trước nhà được không? Anh đợi em!”

Vốn dĩ phải là như thế, nên là như thế – điều mà những đôi yêu nhau sẽ phải trải qua. Vũ lại bắt đầu hy vọng, cô không thay đồ, mặc bộ đồ ngủ rồi cầm theo chiếc đồng hồ cũ chạy vội ra ngoài.

Vừa nhìn thấy Phong, cô chỉ muốn chạy ào đến ôm lấy anh, nhưng cô không dám, chỉ bước chậm từng bước cho đến khi đứng cách anh 1m.

- Chào anh!

- Em ổn chứ? Trông em gầy đi nhiều.

Nếu là trước đây, để anh khỏi lo lắng, Vũ sẽ nói ổn, và thế là bức tường cao thêm một chút.

- Em không ổn chút nào.

Nói rồi Vũ òa khóc nức nở, chìa tay ra trước mặt Phong.

- Trả anh này! Em chưa bao giờ vứt nó đi cả, vì nó không phải đồ bỏ đi, còn em mới là đồ bỏ đi.

Vũ vẫn khóc như đứa trẻ bị dành kẹo.

- Anh xin lỗi!

Phong nhanh như gió, anh bước đến một bước rồi ôm chặt Vũ vào lòng, Vũ cũng không còn đủ sức để mà giận hờn đẩy anh ra.

- Anh xin lỗi vì đã không kể cho em nghe câu chuyện mà anh không bao giờ muốn nhắc lại, nhưng lại không thể quên… về cô gái đã từng yêu anh, đã ra đi vì anh.

Vũ thôi khóc, nấc nhẹ từng cơn lắng nghe chàng trai của cô kể về bí mật mà cô muốn biết, bất chấp để biết sự thật.

- Hồi anh còn là sinh viên, anh đã yêu một người con gái, cô ấy cũng rất yêu anh. Cô ấy đi làm thêm 3 tháng liền chỉ để mua quà sinh nhật cho anh – là chiếc đồng hồ này. Nhưng khi chưa kịp trao nó cho anh, cô ấy đã ra đi mãi mãi.

Kể tới đây, Phong bắt đầu lạc giọng vì nước mắt.

- Anh nhặt được hộp quà méo mó dưới bánh xe ô tô tải, nơi cô ấy gặp tai nạn. Vì trời mưa, vì vội vàng đến gặp anh nên cô ấy bị té, không ngờ chiếc xe tải…

Anh gục mặt vào vai Vũ òa khóc, như thể nỗi đau cũ một lần nữa bị toạc ra, rỉ máu. Vũ đứng lặng, đến mức cô nghĩ mình không còn thở nữa chỉ vì người con trai đang khóc trên vai cô.

Hóa ra đó là lý do vì sao anh không thể bỏ chiếc đồng hồ cũ đi. Nó đổi bằng mạng sống của một con người cơ mà, người anh từng yêu và từng muốn ở bên mãi mãi.


Tình yêu đôi khi không phải là hai người thuộc về nhau, mà là bảo vệ và tôn trọng người đã từng là quá khứ của người mình yêu. Vũ hiểu ra điều ấy và cô cũng biết mình yêu Phong thật nhiều, nhiều đến mức có thể chết vì anh.

- Em đừng bao giờ để điều đó xảy ra lần nữa với anh, đừng vì anh mà làm điều tổn hại đến em để rồi khiến anh mất em.

- Em sẽ không như vậy…

Vũ trả lời Phong, nhưng trong cô vẫn tâm niệm như vậy. Nếu Vũ là cô gái ấy, Vũ cũng sẽ làm như thế cho Phong, kể cả khi phải đánh đổi cả mạng sống. Đơn giản vì quá khứ luôn là sức mạnh to lớn, quyền lực nhất chiếm giữ tình yêu.

Hai người họ đứng ôm nhau như thế không biết đến bao nhiêu thời gian, nhưng chỉ biết là đâu đó trong họ, tiếng kim đồng hồ bắt đầu hoạt động, như thể tình yêu của họ đang được đong đầy theo từng phút, từng giây.
Nguồn: Kênh 14