Truyện ngắn: Ngủ với anh...
Unknown
10:02
0
Nó nằm ủ rủ bên
giường chẳng còn chút sức lực nào. Toàn thân nó tê dại đi, những
ngón tay co rút một cách yếu đuối và mờ nhạt. Mặt nó trắng đến
người khác nhìn vào phải khiếp sợ vì chẳng khác gì một bóng ma,
mắt nó đục đi, chiếc môi tái nhợt nó nhìn mọi thứ mệt mỏi nhớ gì
đó…có lẽ ngày đó đến rồi.
“Cạch…” tiếng mở
cửa, tiếng bước chân về phía nó nhưng nó chẳng thể nào quay qua nhìn
được, nó mệt rồi
Đêm, nó ngồi trước
màn hình máy tính kéo qua kéo lại những tấm hình của người nó yêu
một cách vô thức. Đôi mắt nó dại đi khi nhìn thấy anh cười, anh làm
xấu nhưng nó cũng buồn, nước mắt rơi khi thấy anh mệt mỏi với bao nhiêu
thứ lo toan, với những áp lực của cuộc sống và với trái tim chưa bao
giờ nghĩ về nó. Rồi nó vội vàng mở facebook và yahoo để xem xem nick
anh có sáng lên không. À kìa, nó có sáng, sáng đã lâu rồi. Nó liền
chỉnh ngay chế độ ẩn với anh nhưng nó biết mà anh đâu có quan tâm đến
điều ấy. Giờ anh đang bận rộn với những cô gái bé nhỏ mà anh làm
quen chọc nghẹo rồi.
Nó chỉ cười nhạt
nhẽo rồi tiếp tục mở nhìn tấm hình mà nó chụp lén anh và mắt
không quên nhìn vào nick anh. Đã một tháng anh bảo không nói chuyện
với nó để nó tập trung thi cử và để anh tập trung cho công việc của
mình. Nhưng nó biết rất rõ anh chỉ nói thế thôi bởi anh là người
biết dùng lời nói để làm xiêu lòng nhiều người, để người ta tin và
yêu anh. Nó biết nếu yêu nó dù bảo sẽ cho nó tập trung nhưng anh cũng
sẽ chúc nó ngủ ngon sau mỗi đêm mệt mỏi vì học bài. Thế mà không,
chỉ có mình nó chúc anh thôi, chỉ mình nó cố gắng học thật mau rồi
nhắn tin bảo anh ngủ sớm. Và mỗi lần như thế chỉ nick anh đều tối
ngay khi tin nhắn nó gửi. Anh dùng điều đó để trả lời nó nhưng nó
biết anh chẳng ngủ đâu bởi anh đang rất bận………..bận với những cô gái
anh quen, những cô gái cũng như nó, yêu anh
Nó đâu thể ghen
cũng không thể ghen vì nó làm gì có quyền ấy. Nó có là gì của anh
đâu. Nó chỉ là một con bé bấm theo anh mà thôi, cầu mong anh cho nó
chút tình cảm và nhìn về phía nó dù chỉ là trêu đùa…
“tinh tinh….buzz…buzz”
Nó giật mình thức
giấc khi máy tính cứ kêu liên tục, hóa ra mãi nhìn mà nó ngủ lúc
nào cũng chẳng hay. Nó cố dụi mắt cho tỉnh rồi mang kính vào mở tin
nhắn ra xem. Đôi mắt nó mở to như có pháo hoa trước mắt vậy, nó cứ
chết trân tại ghế cho đến khi điện thoại anh gọi đến nó mới tỉnh ra.
Nó nhìn chiếc điện thoại run, chần chừ rồi để nó run cho đến hết
nhạc rồi lại tiếp tục nhìn vào màn hình. Anh vẫn onl, vẫn đang cố
gắng nhắn tin cho nó nhưng nó chẳng thể trả lời nổi. Chẳng phải nó
mong tin nhắn của anh lắm sao? Giờ đến rồi nhưng nó lại không dám trả
lời. Trả lời thế nào khi anh chẳng quan tâm đến việc nó thi thế nào
mà chỉ hỏi nó có nhớ hứa gì với anh không, sắp tới ngày rồi. Nó
đóng lại lap rồi quăng mình trên giường nghĩ miên man, lạc lõng. Nó
nhớ anh, thực sự nhớ rất nhiều. Nhớ nụ cười, gương mặt hốc hác với
những nỗi buồn khó nói, nhớ đôi mắt xa xăm được anh giấu sau chiếc
kính cận. Nó muốn nhào đến gặp anh ngay lập tức nhưng nó biết bây
giờ nó chưa thể. Nó biết mình sẽ ra sao khi đến gặp anh một mình nhưng
nó không phải lo sợ cho bản thân nó mà chỉ lo cho anh mà thôi, nó
không muốn anh mang tội dù biết anh chẳng xem nó là gì trong cuộc
sống của anh. Vì bởi không có nó anh vẫn hạnh phúc với những cuộc
tình bên những cô gái đẹp, chịu chơi hơn nó. Nhưng nó vẫn giữ cho
mình hình ảnh đẹp nhất về anh, về những kỉ niệm rụt rè đầu tiên
nó nhìn thấy anh. Nó chẳng bao giờ muốn hình ảnh đẹp đẻ đó bị vấy
bẩn dù có biết bao tin xấu về anh khi chính mắt nó nhìn thấy. Nó
điên rồi, điên thật mà. Nhưng nó chẳng quan tâm đến điều ấy, nó chỉ
biết yêu anh mà thôi và mặc cho mọi thứ về anh có xấu đi thì nó vẫn
yêu anh mà thôi. Nó vẫn mong rằng anh sẽ thay đổi vì nó. “Còn hai
ngày nữa thôi, hai ngày nữa” nó thều thào khi nước mắt đã rơi thấm
cả gối. Còn anh? Anh đang thế nào? Anh tắt hết mọi cuộc nói chuyện
và nhìn nick nó chăm chú. Có chút bực bội trong anh về nó. Có bao
giờ nó làm thế với anh đâu vậy mà nó lại….
Nó chạy vội đến
nhà anh, nét mặt hạnh phúc cầm theo tờ giấy mới được gửi. Nó đến
nhà nhưng anh đi đâu mất rồi, nhà đã khóa cửa. Nó vội đánh vào đầu
mình tự nhủ “Quên mất, anh vẫn còn đang làm”. Nghĩ rồi nó chẳng gọi
điện thoại cho anh, nó chỉ ngồi trước cửa, gục đầu chờ đợi anh với
tất cả mong đợi. Nó đâu biết rằng anh chẳng đi làm đâu cả. Hôm
nay anh xin nghỉ đến cùng vui chơi với cô gái trẻ chỉ lớn hơn nó vài
tuổi. Nó cứ chờ anh, chờ trong mỏi mòn, nó chẳng dám đi đâu dù cái
bụng đã kêu cồn cào vì đói. Nó sợ đi khỏi anh về lại không gặp nó
đầu tiên, nó muốn khi anh về người đầu tiên anh gặp là nó. Và cứ
thế nó chợt anh đến chiều tối…..
Anh buông cô người
tình bé bỏng ra khi thấy đồng hồ đã trễ. Anh ôm lấy cô gái một lần
rồi hứa hẹn đủ thứ về việc sau này khi đã chiếm được cô. Anh mặc
lại quần áo đưa cô gái ra xe đi về quê và hứa sẽ thăm cô vào ngày
sớm nhất. Anh vui vẻ lái xe về và cười cho một đứa con gái dễ dãi,
chẳng khác gì những đứa ngốc dễ dụ dỗ. Anh chạy con đường quen
thuộc để về nhà với tâm trạng thoải mái. Và anh ngạc nhiên khi thấy
nó ngồi co ro trước cửa run lên vì lạnh. Anh vội xuống xe chạy đến
chổ nó xem nó thế nào. Gương mặt anh lo lắng, hốt hoảng kêu tên nó
khi thấy nó ngã gục vào người anh.
“Tội con bé!
Chắc con bé đói và mệt nên mới thế này” cô hàng xóm bảo anh
“Em ấy tới từ
lúc nào vậy chị” anh hỏi
“Từ sáng kìa,
chú vừa mới đi thì con bé tới. Rồi nó cứ ngồi trước cửa nhà chú
chẳng đi đâu. Chú đi đâu mà giờ này mới về? Con bé chắc kiệt sức
rồi. Cho con bé vào nhà lo đi”
Anh không nói gì
chỉ vội vàng mở cửa nhà rồi ẵm nó vào trong. Đặt nó lên sofa anh
vội lấy nước và khăn nóng đắp cho nó. Người nó cứ run lên nóng hổi.
Anh để nó nằm rồi đi xuống bếp xem còn đồ ăn không nấu gì đó cho nó.
Đặt bát cháo lên bàn, anh đi ra dắt xe và đóng lại cửa trở vào với
nó. Nó cũng bớt nóng được hơn phần nào nên anh cũng thở phào nhẹ
nhỏm. Cảm giác kì lạ sao anh lại quan tâm đến nó làm gì. Chẳng phải
mới hai hôm anh còn đang bực tức nó sao? Chẳng phải trong mắt anh nó
cũng chỉ là những cô gái anh vui chơi sao. Vì thì tại sao anh lại lo
lắng làm gì. Anh ngồi một lát rồi lay nó dậy, nó chẳng cần quan tâm
mình thế nào chỉ vui vẻ nhào đến nhảy vào lòng anh.
“Anh về rồi”
nó kêu lên
“Sao không điện
thoại mà lại ngồi đó để mình xỉu trước nhà vậy? Người ta không
biết sẽ tưởng anh hành hạ con nít” anh đẩy nó ra, đặt nó ngồi lại
ghế
“Em sợ phiền
anh khi đang làm”
“Nữa đến thì
điện thoại cho anh hay. Anh sẽ về, đừng chờ như thế biết chưa” trong
anh có chút tội lỗi nhưng mà tội lỗi vì điều gì cơ chứ
Nó ngoan ngoãn gật
đầu nhìn anh cười hạnh phúc
“Em ăn đi kẻo
nguội”
Nó đỏ mặt nhận
lấy bát cháo từ anh rồi ngoan ngoãn vừa ăn vừa nhìn anh. Anh mở
laptop để làm việc không quên mở yahoo. Vừa mở lên đã có mấy chục tin
nhắn đến với những lời hết sức yêu thương, có cả cô bé anh vừa vui
cả ngày. Anh vẫn thản nhiên trả lời những tin nhắn và trêu đùa những
người nhắn cho mình mặt cho nó buồn bã nhìn anh khóc không ra nước
mắt. Nó cố ăn không nhìn tới màn hình ấy, chỉ nhìn anh mà thôi,
nhìn anh cười dù không phải với mình. Nhưng rồi nó cũng chẳng chịu
nổi nữa, nó lấy trong túi ra tờ giấy báo đưa đến trước mặt anh cười
toe toét
“Em đậu rồi.
Em giữ lời hứa rồi đấy, đậu sẽ đến gặp anh”
“Ừm…thấy rồi.
Mà ăn xong rồi à. Vậy đi về thôi, anh đưa em về” anh lạnh lùng gạt tay
nó xuống nhìn nó rồi quay lưng đứng dậy
“Em không muốn
về” nó ôm lấy anh thút thít
“Ba mẹ sẽ
mắng đấy. Về đi, anh bận lắm” anh gỡ tay nó ra
“Không thích,
hôm nay anh có thể không quan tâm đến những người đang chờ anh ở trên
mạng mà nói chuyện với em được không” nó buồn vẫn ôm lấy anh
Anh im lặng, lòng
anh hơi bức bối. Anh muốn buông nó ra nhưng chẳng thể làm được. Anh
nghĩ gì đó nhưng rồi lại lắc đầu trở về con người như cũ
“Được rồi,
không về nữa” anh cười gian nhìn nó
Nó đỏ mặt ngượng
ngùng ngồi lại sofa khép nép nhìn anh. Anh tắt đi laptop rồi quay về
phía nó nhìn nó chăm chú. Đôi mắt anh nheo lại và sáng rực lên khi
anh nhìn toàn thân thể nó. Nó biết điều ấy và chỉ biết thở dài
nhìn anh
“Muốn nói gì
với anh đây”
“Anh và em
biết nhau bốn năm rồi đúng không?”
“Ừm. Lúc
trước xấu ơi là xấu mà bây giờ xinh thế này rồi. Nhìn em chắc không
ít người thèm thuồng” anh cười đểu
“Anh thôi đi,
anh không nghĩ đến điều đó không được sao? Sao lúc nào đầu óc anh cứ
nghĩ về điều đó vậy”
“Chẳng có
thằng đàn ông nào không mê điều đó cả. Dù nó có chính chắn đàng
hoàng cách mấy thì nó vẫn là một giống đực và nó mê điều ấy”
“Anh không có
tình yêu sao? Chẳng lẽ một chút cũng không?”
“Không nhiều
với đứa con nít như em”
“Ừ thì em là
con nít nên em yêu anh, yêu rất nhiều. Yêu tới mức dù biết anh là một
người không ra gì nhưng em vẫn yêu. Khi biết ngoài em anh chọc không
biết bao nhiêu người và làm cả chuyện ấy nhưng em vẫn mặc kệ điều
ấy. Em chỉ cần anh quan tâm em một lần dù chỉ một lần và dù nó là
đóng kịch. Em ngu ngốc đến mức biết những lời anh nói dối mọi thứ,
anh chỉ muốn em đến đây rồi em cũng sẽ giống như những người khác.
Và rồi em sẽ chẳng còn lại gì”
“Biết thế sao
còn đến đây? Không sợ à?”
“Vì-em-nhớ-anh”
“Dù biết mình
sẽ thế nào? Em có biết em mãi mãi không bao giờ là đối tượng để anh
nghiêm túc. Em chỉ là một đứa trẻ so với anh mà thôi. Mãi mãi khoảng
cách đó không thể thay đổi”
Nó gật đầu, nước
mắt nó rơi, nó chẳng còn thể kèm nén được nữa
“Em yêu anh,
chỉ vậy thôi. Em chỉ muốn tự mình nói ra điều ấy mặc dù anh đã
biết từ lâu và anh chẳng quan tâm đến điều ấy. Anh già rồi, anh bảo
thế thì tại sao anh không bao giờ đặt chân vào mối quan hệ lâu dài
chứ”
Anh chẳng nói gì?
Chỉ nhìn nó rồi nhích lại gần nó hơn. Anh kéo cho nó ngồi lọt tỏm
vào lòng mình. Anh dùng cơ thể gầy gò, bàn tay gân guốc siết chặt
lấy nó. Phà từng hơi thở sau gáy nó làm nó rùng mình càng rút
người vào anh hơn. Anh hôn lên má nó, quay nó ngã về phía tay mình.
Anh tháo cặp kính dày ra khỏi nhìn nó, khẽ cúi xuống tìm lấy môi
nó, tay đặt lên ngực nó. Nó nhắm nghiền mắt lại, tay bấu chặt vào
quần anh. Anh nhẹ nhàng gỡ nó ra đặt chúng quàng lên cổ mình. Môi
vẫn khóa chặt lấy nó, chần chừ một lát anh bế thốc nó lên đi về
phía phòng ngủ của mình. Khóa chốt, để nó trên giường, mắt anh lạc
đi nhìn nó. Nó nhìn căn phòng của anh, lần đầu tiên nó thấy, căn
phòng gọn gàng, thanh lịch và tỏa đầy mùi hương của anh làm nó
ngộp. Nó nhìn anh rồi nhắm mắt lại chờ đợi cái điều mà nó đã
đoán trước. Anh cúi xuống tiếp tục nụ hôn dỡ dang ban nãy, tay anh
lột bỏ quần áo trên người nó, giờ trước mắt anh nó chẳng khác gì
nhộng. Đè cả người mình lên cái thân bé nhỏ, anh nhìn nó, mắt xoáy
sâu đôi mắt sợ sệt của nó…
“Anh không sợ
mình bóc lịch à?” nó bảo
“Chẳng quan
tâm. Em sẽ chẳng làm thế với anh” anh thì thầm
Nó thôi không nói
nữa vì nó biết anh đã hiểu quá rõ về nó. Và nó chẳng thế nào
thoát khỏi được anh, mãi mãi thế. Rồi chỉ thế thôi nó run lên, tay
bấu chặt tấm lưng trần của anh, nghiến môi thật chặt, ứa cả nước
mắt. Nó đau đớn, nó trở thành đàn bà….
Đứng nhìn nó ngủ
mệt mỏi, mắt nó vẫn sưng húp cảm giác tội lỗi trào lên trong anh.
Nhưng sao phải tội lỗi? Chẳng phải việc này với anh quên rồi sao? Rồi
nó cũng như những người khác bị anh xem thường và hắt hủi đi ra khỏi
cuộc đời. Nhưng sao anh lại thấy khó chịu, nguyền rủa cái dục vọng
của mình đã lấy đi cuộc đời nó. Bước đến gần nó, nhìn xuống những
chấm đỏ loang lỗ trên ga giường, hôn nhẹ lên má nó. Anh leo lên giường
kéo nó vào mình ôm nó mà thiếp đi. Cảm giác ấm áp cho tâm hồn
mình, anh siết chặt nó hơn, đôi tay chẳng muốn buông khỏi nó
“Em đang ở
đâu?” giọng anh giận dữ
“Em mệt rồi!”
“Lại đây nhanh
lên”
“Em không muốn”
“Anh không muốn
nói lần thứ hai” anh cúp máy, cười đểu giả chờ nó
Mười lăm phút sau
nó đã đứng trước nhà anh, nó chẳng gọi nhưng anh cũng biết đi ra. Anh
ngay nó vào phòng, vội vàng và mạnh mẽ, anh chẳng khác gì một con
thú lúc này. Nó để mặc anh muốn làm gì, mấy tháng qua ngày nào
cũng thế thôi, chẳng có gì khác. Nó chẳng khác nào một nộ lệ giúp
anh thỏa mãn mình. Nhưng hôm nay thì khác, nó đẩy anh ra ngay khi anh
chuẩn bị cho cuộc vui của mình, mặc lại quần áo
“Sao thế?”
“Em mệt rồi”
“Mệt à? Em
đùa đó à?”
“Phải em mệt rồi, em không muốn sống thế này nữa, chán lắm rồi. Em không muốn làm một con rối để anh cần thỏa mãn của ham muốn ghê sợ của anh”
“Phải em mệt rồi, em không muốn sống thế này nữa, chán lắm rồi. Em không muốn làm một con rối để anh cần thỏa mãn của ham muốn ghê sợ của anh”
“Chẳng phải
bảo sẽ mặc à?”
“Phải! Nhưng em
không yêu anh bây giờ, em bây giờ chẳng khác gì con thú”
“Vậy thì sao”
“Em chỉ muốn
anh yêu một cách bình thường chứ không phải yêu trên giường”
“Rồi thế nào?
Bước ra khỏi đây thì đừng bao giờ gặp lại anh”
“Chào anh. Mãi
mãi, không bao giờ anh thấy em nữa, em hứa đấy”
Nó chạy ào ra cửa,
nước mắt nhòe cả mắt nó nhưng nó vẫn cứ cố chạy. Còn anh, anh chỉ
biết đập phá đồ đạc ở nhà, chửi bới bản thân mình. “Mày làm gì
phải bực mình vì nó, chẳng phải mày giống như lời nó nói à. Mày
xem thường nó, mày chỉ muốn một điều với nó là lên giường, không gì
khác thì mày cảm thấy tội lỗi làm gì. Nó cũng như những con gái
khác chê bai mày rồi bỏ mày nếu mày là bộ dạng của mười mấy
năm trước thôi” Anh gào thét, mệt mỏi. Anh chưa bao giờ lên giường với
phụ nữ ở nhà vì những đứa ngã vào anh đều dễ dãi mà anh không
muốn họ làm dơ căn nhà của anh. Nhưng với nó, tại sao? Tại sao lại ở
đây? Tại sao anh lại ham muốn nó điên cuồng, muốn gặp nó hơn bất cứ
lúc nào. Anh muốn gặp nó nhưng khi nó tới nhà nó đều nghĩ anh gọi
nó vì chuyện ấy và nó chỉ nằm đó, chờ đợi anh. Còn anh, anh lại
muốn gần nó, chiếm nó trọn vẹn để nó là của anh, chỉ anh mà thôi.
Anh chẳng thể ghét nó, xem thường nó, anh chỉ muốn nó bên anh như
vậy, thế thôi, một người tình không bao giờ anh dám cưới cũng không
bao giờ anh muốn quên. Anh muốn nắm nó lại nhưng anh lại không làm
được điều ấy, cũng chẳng thể chạy theo, cũng không thể nói những
lời không làm trái tim nó tan nát. Anh cũng không muốn mình phải tốn
sức để năn nỉ một đứa nhóc bám theo mình. Anh biết rồi nó sẽ không
chịu nổi, sẽ đến gặp anh mà thôi, lúc đó anh chẳng cần phải làm
gì…..bây giờ chỉ có việc đợi mà thôi
Những tuần sau đó
anh chỉ ở nhà, anh nghỉ hết mọi công việc chỉ ở nhà chờ nó. Anh
không muốn khi nó đến anh lại ở ngoài và nó phải chờ đến ngất xỉu.
Hay anh không cần phải có cảm giác tội lỗi nhưng cái ngày hôm đó. Anh
cũng chẳng thèm đến việc chat chít với những cô gái khác, chỉ ngồi
đó suốt ngày nhìn cái nick của nó, cái nick không bao giờ sáng nữa.
Nó như biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của anh và anh thì bực
bội vì điều đó. Anh bắt đầu điên, điện thoại cho nó. Mọi cuộc gọi
đều chuyển vào thư thoại, chẳng còn gì khác nữa….
2 tuần sau “Số máy
quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được….”, “rầm, chết tiệt, em ở
đâu. Nói đi” anh quăng mạnh điện thoại. Những ngày qua anh như một kẻ
điên, anh không ngừng gọi điện, tìm kiếm nó nhưng chẳng thấy đâu. Anh
mệt mỏi thật rồi, anh chỉ muốn gặp nó thôi, không phải vì cái điên
cuồng kia mà vì anh nhớ nó. Anh chỉ muốn gặp nó thôi. Anh mệt phải
đấu tranh rồi, anh nhớ nó, anh chỉ muốn nhìn nó thôi. “Em gặp tôi
được không, tôi xin em”
“reng reng” tiếng
điện đến anh thấy cái số quen thuộc liền bắt máy
“Sao hả? Không
chịu được nên điện thoại lại à” anh giỡ giọng lạnh lùng
“Anh là người
yêu của chủ số máy này à?” đầu bên kia không phải giọng của người
anh nhớ đến
“Phải? Cô ấy
đâu rồi”
“Anh tới đây
mau đi. Cô ấy không còn thời gian nữa”
“Máu trắng sao?
Không đời nào! Không thể” anh chạy điên cuồng đến chổ nó đang ở khi
nghe bác sĩ nói về nó. Hóa ra mấy tháng qua nó vì thế mà trốn anh
sao. Đồ ngốc, đại ngốc mà…
“Em nhớ anh,
anh thế nào rồi? Chắc anh chẳng nhớ gì về em đúng không? Anh sẽ quên
em thôi, anh sẽ đến với những người khác mà thôi. Em mệt rồi, xin lỗi
em không thể bên anh nữa” nó thều thào nhìn ánh mặt trời qua cửa sổ
“Đồ ngốc…em
tính trốn anh đến bao giờ hả” anh hét lên
“Là anh à?
Làm sao anh biết được? Em có nằm mơ không” nó cố gượng dậy với thân
xác chẳng còn chút sức lực
“Tại sao chứ?
Tại sao lại làm thế? Tại sao chứ? Em là kẻ ngốc, con gái ngu ngốc”
anh ôm lấy nó, mắt kính đã nhòe
“Anh ốm đi
rồi. Sao lại để mình như thế. Suốt ngày anh chỉ biết làm, nước
chuyện, thỏa mãn để mình thế này sao. Sao anh lại không giữ sức khỏe
mình như vậy chứ” nó cố gắng nói như lời khó khăn
“Anh không phải
một kẻ khát tình. Em vừa lòng em rồi đấy. Anh bỏ cuộc, khỏe lại đi,
anh yêu em, anh yêu một cô nhóc” anh nhìn nó nghiêm túc
“Anh đừng đùa
nữa. Em biết anh không nói thật đâu”
“Anh yêu em. Anh
là một kẻ không ra gì nhưng anh yêu em. Anh muốn bên cạnh em mãi mãi.
Đừng đi, khỏe lại đi đừng hành hạ anh thế này. Anh van em” mắt anh
đỏ, nước mắt rơi xuống bàn tay nhỏ của nó
Nó cố hứng lấy
chúng, nó nhìn anh cười vì anh khóc, anh khóc vì nó và dù anh cố
khóc để an ủi nó nó cũng cảm thấy hạnh phúc
“Cám ơn anh. Em
xin lỗi, em không tốt. Em biết rằng căn bệnh quái ác của mình không
thể trị khỏi nhưng em vẫn cố chấp yêu anh, làm người phụ nữ của anh,
mong được anh một ngày nói những lời này. Nhưng bây giờ em chẳng muốn
nghe nó nữa, em chẳng muốn. Đừng khóc, anh đâu phải là người như thế”
nó ho khặc khặc, kèm theo đó là máu, nó bịt lấy miệng mình, cố
với lấy khăn giấy để lau
“Em thôi đi.
Đừng nói nữa mà, bác sĩ….có ai không” anh gào lên
“Đừng gọi…em
không còn thời gian nữa. Em chỉ muốn thời gian cuối cùng để nhìn anh
thôi. Em muốn mình ghi nhớ hình ảnh của anh lần cuối cùng” nó sờ
lấy mặt anh, gương mặt mà nó yêu, yêu rất nhiều
“Đừng bỏ lại
anh. Anh xin em. Đừng mà” anh siết chặt nó hơn
“Xin lỗi….vĩnh
biệt anh”
Bàn tay nó lạnh đi,
nó chẳng thể dùng đôi tay mình ôm anh lần cuối. Nó mệt mỏi rồi nhưng
nó hạnh phúc, môi nó nở nụ cười mãn nguyện. Nó đã ra đi cho tình yêu
trọn vẹn về anh….
“Cứu cô ấy đi!
Tôi xin các người” anh cầm lấy tay bác sĩ
“Chúng tôi xin
lỗi”
“Không mà,
không phải sự thật. Em dậy đi, đừng đùa với anh nữa. Dậy đi, em phải
sống, em phải làm vợ anh, làm mẹ của những đứa trẻ của chúng ta.
Dậy đi, đừng ngủ mà. Anh hứa sẽ yêu em, chỉ em mà thôi, đừng đùa với
anh mà. Anh xin em, em là đồ xấu, dậy đi, đừng ngủ nữa”
Mọi người đứng đó
chỉ biết đau xót cho anh, người đàn ông gào khóc bên xác người mình
yêu, nói những câu trống không. Ai cũng đau khổ, tiếc cho cô gái xấu
số. Chỉ duy có cô gái cười hạnh phúc, trông cô rạng ngời không hối
tiếc. Cô gái đã sống suốt đời với tình yêu của đời mình, tình yêu lúc
trẻ con đến khi trưởng thành. Và giờ cô đã được đáp lại chỉ là cô
đã không còn nó hưởng nó nhưng không sao, cô không cần thế, cô đã có
câu trả lời cho mình rồi….
10 năm sau
Anh mang bó hoa hồng
đến bên đó ngôi mộ nhỏ, anh vẫn như ngày nào, vẫn đẹp, khắc khổ và
già đi nhiều. Anh phủi lấy bụi và nhổ đi những đám cỏ xung quanh mộ
rồi đặt lưng mình lên đó….
“Anh đi cùng em
được chưa? Anh mệt rồi, anh muốn gặp em, anh chán cái thế giới không
có em này rồi. Sao em lại bắt anh phải sống như vậy, em trả thù anh
à. Nếu vậy thì em trả thù anh được rồi, tha anh đi, đừng bắt anh
phải sống những ngày tháng không có em nữa. Đừng bắt anh phải sống
đến già nua trong khi em vẫn trẻ, vẫn xinh đẹp…dẫn anh đi đi, anh sống
đủ rồi vợ-à”
Rồi anh chìm hẳn
vào giấc ngủ sâu, giấc ngủ của những mơ ước được gặp lại người anh
yêu……
Rồi vài ngày sau
người ta thấy người đàn ông đã ngoài bốn mươi đang cười rất tươi nhưng
anh ta đã không còn thở, anh chết bên ngôi mộ của cô gái trẻ, cô gái
đã mãi mãi ngừng sống ở cái tuổi đẹp nhất đời người, tuổi mười tám
Không có nhận xét nào